Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mang Tiệm Vàng Xuyên Thập Niên 70 Nữ Phụ Chỉ Muốn Nằm Không

Chương 36:

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mợ Giang San, sao mợ lại tới đây?"

Giang San hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đến lần đầu tiên con trai nói coi trọng một cô gái, bà liền ngồi không yên, thế là xin nghỉ rồi trực tiếp chạy đến cửa hàng bách hóa.

"Mợ đến mua ít đồ, biết cháu đi làm nên đến thăm cháu. Sao rồi, cháu đã quen chưa?" Nói xong còn nhìn sang phía Bạch Điềm Điềm và chị Dương.

Nghe thấy mợ lấy mình làm cớ, Thẩm Dao cố nén cười: "Dạ cháu quen rồi, đồng nghiệp đều đối xử tốt với cháu ạ." Nói xong cô kéo dì Giang San giới thiệu cho chị Dương và Bạch Điềm Điềm.

"Dì Giang San, đây là chị Dương, bình thường rất chăm sóc cháu." Thẩm Dao giới thiệu chị Dương trước, lại kéo Bạch Điềm Điềm, nháy mắt với Giang San: "Đây là Bạch Điềm Điềm, là bạn tốt của cháu."

Giang San cười chào hỏi chị Dương: "Tôi đã sớm nghe Dao Dao nói có một người chị đặc biệt chiếu cố con bé, thật sự là phiền toái đồng chí."

"Này, Tiểu Thẩm nghe lời lại hiểu chuyện, tôi rất thích con bé. Đều là đồng nghiệp, nói cảm ơn hay không cảm ơn gì." Chị Dương cười sang sảng khoát tay.

Giang San nhìn Bạch Điềm Điềm đứng bên cạnh Thẩm Dao, cô ấy cao hơn Thẩm Dao một chút, khuôn mặt tròn nhỏ ngọt ngào đáng yêu, làn da trắng nõn, một đôi mắt trong suốt sáng ngời, trông giống như một cô gái đơn thuần được gia đình bảo vệ rất tốt.

"Cháu chính là Điềm Điềm, dì nghe Dao Dao nhà dì nói qua rất nhiều lần, hôm nay gặp quả nhiên là một cô gái xinh đẹp." Giang San kéo tay Bạch Điềm Điềm, nhẹ nhàng nói.

Tay của cô bé trắng nõn mềm mại giống Thẩm Dao, vừa nhìn đã biết là đứa bé được gia đình yêu chiều.

Giang San càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, cảm thấy con trai nhà mình ánh mắt thật không tệ.

Chỉ là không biết cô gái nhỏ này có hảo cảm gì với cậu con trai của mình hay không.

Nghe thấy Giang San khen mình xinh đẹp, Bạch Điềm Điềm xấu hổ cười cười.

Thấy Giang San vẫn còn nắm lấy tay Bạch Điềm Điềm không buông, Thẩm Dao tiến lên giải cứu tay của Bạch Điềm Điềm.

"Mợ Giang San, mợ đi theo cháu, cháu có việc muốn nói với mợ." Nói xong cô chào hỏi Bạch Điềm Điềm và chị Dương, liền kéo Giang San đi về phía cầu thang phía sau nói chuyện.

"Hôm qua anh Tô Trạch về nhà nói với mọi người, anh ấy cảm thấy đồng nghiệp của cháu rất hợp mắt, cháu giúp mợ hỏi xem cô gái nhỏ kia có ấn tượng thế nào về anh ấy." Mặc dù Giang San biết con trai mình rất tốt, nhưng cũng không tự tin đến mức cảm thấy tất cả cô gái nhỏ đều có thể coi trọng cậu con trai, vẫn phải hỏi một chút.

"Cháu nói này, sáng hôm nay cậu đi qua trước quầy của chúng cháu ba lần, trước kia cháu chưa từng thấy cậu tới quầy bên này." Thì ra hôm qua anh họ đã về nhà nói rồi.

Giang San nghe Thẩm Dao nói, nghĩ đến dáng vẻ của chồng mình, không nhịn được cười: "Bà ngoại ngày ngày lải nhải bên tai cậu, khiến cho cậu có chút sốt ruột."

Thật ra con trai tuổi cũng không lớn, nhưng người già thì mong ngóng cháu trai kết hôn sinh con.

Thẩm Dao chỉ cảm thấy buồn cười, thời đại nào cũng như vậy, chỉ cần đến tuổi già rồi thì bắt đầu quan tâm đến hôn lễ của con cháu.

"Được, tối nay cháu hỏi Điềm Điềm một chút, xem cô ấy có thiện cảm gì với anh Tô Trạch không, sau đó cháu bảo mẹ nói cho mợ biết tình huống."

"Không cần chờ mẹ cháu, cháu trực tiếp đi nói với cậu là được." Đợi đến khi con bé thông báo, lại phải đến ngày mai.

Cậu con trai chỉ ở nhà có ba bốn ngày.

Thấy dáng vẻ sốt ruột này của bà, Thẩm Dao đồng ý, nói đợi hỏi đến tình hình thì đi nói cho cậu biết.

Giang San nói muốn đi tìm Tô Chấn Hoa nói một chút, Thẩm Dao liền tự mình trở về quầy.

Bạch Điềm Điềm thấy Thẩm Dao trở về, rủ cô cùng đi ăn cơm, Thẩm Dao liền cầm hộp cơm đi đến căng tin, chờ bọn họ ăn xong thì đổi chị Dương đi ăn.

Gần đây trời nóng, chị Dương đều về nhà ăn cơm.

Mẹ chồng chị Dương muốn làm cơm trưa cho cháu nội cháu ngoại, chị Dương cũng dứt khoát về nhà ăn.

Thẩm Dao nhìn Bạch Điềm Điềm đang cúi đầu ăn cơm: "Điềm Điềm, cậu thấy anh Tô Trạch nhà tớ thế nào?"

Nghe thấy lời Thẩm Dao nói, Bạch Điềm Điềm bị sặc, ho khan dữ dội.

Thẩm Dao vội vàng buông đũa cho cô ấy thở phào, trêu chọc: "Lời tớ nói đáng sợ như vậy sao?"

Vỗ lưng một lúc, cuối cùng Bạch Điềm Điềm cũng không ho nữa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Dao: "Cậu lấy tớ ra đùa giỡn à?"

Bạch Điềm Điềm cho rằng tâm tư nhỏ của mình bị Thẩm Dao phát hiện, Thẩm Dao trêu chọc cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »