Chương 26:

Bà Vương trừng mắt nhìn cô cháu gái: "Đi cái gì mà đi, mày tưởng tiền xe không tốn tiền chắc! Ngày nào cũng muốn chạy ra ngoài, mày chết quách ở ngoài đường luôn đi, đừng có về nữa!"

Mắng xong, bà lại đi đuổi muỗi cho cậu con trai út.

...

Sáng sớm, ba người nhà Thẩm Dao đã đến nhà bà ngoại cô.

Bởi vì biết Tô Diệp sẽ về, nên Tô Chấn Hoa cũng không ra ngoài.

Thẩm Dao gặp con trai của cậu hai là Tô Trạch ở nhà bà ngoại. Tô Trạch trở về vào ngày hôm qua, mặc dù nơi anh ấy làm lính cách nhà gần nhưng cũng rất ít khi trở về.

Lần này Tô Trạch trở về là do hoàn thành nhiệm vụ, lãnh đạo cho anh ấy nghỉ phép thăm người thân một tuần.

Tô Trạch cao tầm mét tám, dáng vẻ nho nhã tuấn tú, mặc quân trang kiểu 55 bốn túi, là một anh chàng anh tuấn cao lớn chân dài.

Ngoại mạo của người nhà họ Tô đều rất ưa nhìn, Thẩm Dao đột nhiên có chút muốn biết, người anh họ là phi công Tô Dương trông như thế nào.

Trong trí nhớ của Thẩm Dao đã không còn bao nhiêu ấn tượng đối với tướng mạo của Tô Dương, chỉ nhớ mang máng là một người ôn hòa.

Dù là người của thời đại nào cũng đều có một lớp kính lọc rất sâu sắc đối với quân nhân.

Quân nhân đẹp trai xem như buff gấp đôi, nếu là anh trai phi công đẹp trai, vậy chẳng phải là buff full luôn sao!

"Tiểu Trạch lại cao lên, rắn chắc hơn không ít." Thẩm Hòa Lâm vỗ bả vai cháu trai, vừa cười vừa nói.

Giang San nghe em chồng khen con trai, cười nói: "Là cao hơn không ít, lượng cơm ăn cũng nhiều hơn không ít."

Hôm qua con trai trở về, buổi tối ăn ba bát cơm lớn, làm bà ấy cứ tưởng con trai ở trong quân đội không được ăn no.

Tô Đại Sơn nhìn cháu trai, cũng hài lòng gật đầu, "Ở bộ đội phải làm việc cho tốt, phải xứng đáng với sự bồi dưỡng của đất nước."

Ba người con cháu trong nhà đều là quân nhân, Tô Đại Sơn đi ra ngoài đều rất hãnh diện.

Nghiêm Tú Mai tương đối lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của cháu trai, cháu trai lớn Tô Dương đã hai mươi ba tuổi mà vẫn chưa có động tĩnh gì, cháu trai nhỏ đừng có học theo anh trai nó mới tốt.

"Tiểu Trạch à, ở trong bộ đội có cô gái nào vừa mắt cháu không? Tuổi của cháu cũng không nhỏ rồi, nên tìm đối tượng rồi đấy. Cháu đừng có học theo anh trai cháu đấy."

Tô Trạch bị bà nội nói đến có chút ngượng ngùng, "Ấy bà nội, cháu không vội. Cháu còn nhỏ mà, bà đi giục anh cháu trước đi."

Nói xong, Tô Trạch quay đầu nhìn thấy Thẩm Dao và Tô Nhiên ở bên cạnh đang cười trộm, anh vỗ đầu hai cô em họ: "Hai đứa nhóc này không có lương tâm gì cả, anh còn định ngày thiếu nhi dẫn hai đứa đi nhà hàng quốc doanh ăn một bữa ngon đấy, vậy mà các em lại dám chê cười anh, thôi khỏi đi."

Thẩm Dao vội vàng ngừng cười: "Đừng thế mà anh hai, em không cười nữa. Anh dẫn bọn em đi đi." Cô còn chưa được đi nhà hàng quốc doanh thời này đâu.

"Anh hai dẫn bọn em đi đi, em đã lâu không ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh rồi, em cầu xin anh đấy." Tô Nhiên nắm lấy cánh tay anh trai không ngừng lắc lư, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Gia đình Tô Trạch sống không thiếu thốn gì, nhưng trẻ con đều thích đi ăn hàng.

Tô Trạch vốn chỉ trêu chọc hai cô em, lại bị Tô Nhiên lay đến không chịu nổi, đành phải đầu hàng: "Được rồi, được rồi, dẫn hai đứa đi."

Nghe Tô Trạch đồng ý, Tô Nhiên vui vẻ nhảy cẫng lên.

Tô Diệp thấy mấy người bọn họ như vậy, lắc đầu: "Đều là trẻ con, trong nhà thật sự không thiếu đồ ăn cho các con."

Giang San cũng cười gật đầu: "Ai nói không phải chứ."

Tô Trạch và Thẩm Dao bàn bạc xong, trưa mai anh sẽ đưa Tô Nhiên đến cửa hàng bách hóa đón Thẩm Dao tan làm, sau đó cả ba sẽ cùng đi ăn cơm.

Ngày mai Thẩm Dao phải đi làm, cô dự định buổi trưa sẽ nói với chị Dương một tiếng, ăn cơm xong sẽ quay lại làm việc, chỉ cần nội bộ bọn họ sắp xếp ổn thỏa là được.

Ở nhà bà ngoại ăn cơm trưa xong lại ngồi chơi một lát, lúc ba người nhà họ Thẩm về đến nhà thì đã hơn bốn giờ chiều.

Vừa đến đầu ngõ đã thấy bà Lưu đứng trước cửa nhà bọn họ nói chuyện với một người khác.

"Ấy, bà chị, nhà họ về rồi đấy." Bà Lưu nhìn thấy nhà Thẩm Dao thì quay đầu nói với một bà cụ bên cạnh, rồi bà ấy lại nói với Thẩm Hòa Lâm: "Này anh Thẩm, mẹ anh đến rồi, bà ấy đợi lâu lắm rồi đấy."

Hôm nay bà Lưu mới biết, thì ra Thẩm Hòa Lâm không phải là con ruột của nhà họ Thẩm, mà là con nuôi.