Chương 23:

Thẩm Dao bước nhanh lên lầu, Bạch Điềm Điềm đang nói chuyện với nhân viên bán hàng ở quầy máy may bên cạnh.

Thẩm Dao vội vàng xin lỗi: "Ngại quá Điềm Điềm, làm lỡ bữa ăn của cậu rồi, hộp cơm của cậu mình đặt ở nhà ăn chỗ chị Trịnh rồi, cậu mau đi ăn đi."

Người của cửa hàng bách hóa đi ăn cơm trước đều sẽ giúp những người ăn sau lấy cơm đặt ở nhà ăn.

Mỗi ngày nhà ăn đều thông báo ăn món gì, muốn ăn gì, ăn bao nhiêu cơm cứ nói với họ, đưa tiền và phiếu lương thực là được.

Giá cả đồ ăn đều cố định, giá cơm tính theo phân lượng, đều tính toán rõ ràng.

Lấy cơm xong đều sẽ đặt ở nhà ăn, mọi người sẽ làm ký hiệu hoặc viết tên mình lên hộp cơm.

"Không sao, sao hôm nay lâu vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?" Tốc độ ăn cơm bình thường của Thẩm Dao rất nhanh, Bạch Điềm Điềm trực giác lần này có việc khiến cô trì hoãn.

"Không có chuyện gì lớn, Thái Lai Nam tìm mình nói chuyện phiếm." Thẩm Dao chớp chớp mắt với cô bạn.

Bạch Điềm Điềm hiểu ý, cười nói: "Được, vậy mình đi ăn cơm đây."

Ăn cơm xong, Bạch Điềm Điềm quấn lấy Thẩm Dao hỏi Thái Lai Nam đã nói gì.

Thẩm Dao không giấu giếm, đều kể với cô bạn.

Gần hai tuần ở chung, Thẩm Dao phát hiện Bạch Điềm Điềm là một cô gái đáng yêu, ngại ngùng, xử sự hào phóng.

Hai người rất hợp tính, trở thành bạn tốt.

Chị Dương thường xuyên nói hai người bọn họ như mật rót vào dầu.

Chị Dương và nhà chồng Thái Lai Nam là hàng xóm, biết không ít chuyện nhà họ, chị Dương đã kể cho họ nghe vài chuyện về Thái Lai Nam.

Chị Dương nói, vì Thái Lai Nam xinh đẹp nên trước kia rất nhiều người muốn cưới cô ấy.

Lúc trước mẹ Thái Lai Nam nói, phải có bốn trăm đồng tiền cộng thêm ba món lớn, điều kiện này khiến không ít người rút lui.

Chồng cô ấy là con trai một trong nhà, sống chết muốn cưới Thái Lai Nam, khiến gia đình anh ta không còn cách nào, đành phải bỏ ra năm trăm đồng tiền lễ hỏi, một chiếc đồng hồ đeo tay, một chiếc xe đạp làm sính lễ.

Không có của hồi môn, tiền lễ hỏi cũng không trả lại, nhà mẹ đẻ Thái Lai Nam giữ hết.

Sau khi kết hôn, Thái Lai Nam cũng khá siêng năng, ngoài việc thường xuyên về nhà mẹ đẻ lấy đồ thì cũng không tệ.

Sau khi kết hôn, Thái Lai Nam sinh được một cô con gái, bản thân cô ta không thích con gái, nhưng nhà chồng lại đối xử rất tốt với cháu gái.

Sau đó, mẹ chồng Thái Lai Nam bệnh, sức khỏe không tốt, Thái Lai Nam liền nhận việc của bà làm nhân viên bán hàng, phần lớn tiền lương đều đưa cho nhà mẹ đẻ.

Mẹ chồng cô ấy tức giận đến mức bệnh càng nặng hơn, một thời gian trước Thái Lai Nam muốn nhường công việc cho em trai, bị nhà chồng dọa nếu làm vậy thì ly hôn.

"Này, cậu nói xem cô ta có thật sự nhường việc cho em trai, rồi ly hôn với chồng không?"

Thẩm Dao lắc đầu: "Nếu cô ta thật sự ly hôn, có phải mình nên đến tìm cô ta đòi chút phí tư vấn không?"

Không ngờ hơn một năm sau, Thái Lai Nam thật sự giúp em trai cô ta về thành phố, nhường công việc của mình cho em trai, cũng ly hôn với chồng, nhưng nghe chị Dương nói, ly hôn là do Thái Lai Nam đề nghị.

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.

—------ —---- —----

Hôm nay Vương Lan Lan cùng các bạn học đến tỉnh thành chơi.

Phạm Tú Anh muốn đi xem mặt, muốn mua vải may quần áo, Phạm Tú Anh cảm thấy vải ở Cung Tiêu Xã huyện không đẹp, nên muốn đến cửa hàng bách hóa tỉnh thành mua.

Cô ấy rủ vài người bạn học cùng đi, trong đó có Vương Lan Lan.

Hiện tại trên ruộng không còn nhiều việc, đầu tháng năm lúa cũng đã cấy xong.

Vương Lan Lan năn nỉ bà nội rất lâu bà mới đồng ý cho cô ra ngoài.

Nhà cô ở nông thôn thuộc huyện của tỉnh, đi một chuyến phải ngồi xe buýt hơn hai tiếng, tiền xe hết hai hào.

Cả nhóm đến tỉnh thành đi thẳng đến cửa hàng bách hóa gần bến xe nhất.

Nhìn cửa hàng bách hóa rộng rãi, sáng sủa, hàng hóa bày biện chỉnh tề khiến người ta hoa cả mắt.

Khách hàng nhỏ nhẹ nói với nhân viên bán hàng muốn mua gì, nhưng phần lớn nhân viên bán hàng đều tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Phạm Tú Anh mua vải xong, đề nghị đi dạo trong cửa hàng bách hóa một chút rồi về.

Mọi người đều đồng ý, vất vả lắm mới đến tỉnh thành một chuyến, tuy không có tiền mua đồ nhưng đi dạo một vòng cũng tốt, về nhà còn có cái mà kể.

Dù sao với rất nhiều người dân quê mà nói, cửa hàng bách hóa tỉnh thành là nơi chỉ có thể nhìn từ xa.