Chương 42

Lục Kiến Vi định nói gì đó thì điện thoại bỗng reo lên.

Là âm báo tin nhắn wechat, cô hiện giờ cũng nhạy cảm với âm thanh này.

Lục Kiến Vi ợm ờ với Lục Trường Lan, với tay bấm mở điện thoại.

[Có một bài viết mới đã được cập nhật]

Không ngờ, sau mấy ngày lại có nhiệm vụ mới.

Lục Kiến Vi đã quen, thành thục bấm vào group Âm Dương.

Bài phân tích thẩm mỹ viện đã biến mất! Thế chỗ là bài viết mới: [Chuyến xe buýt tử thần]

Lục Kiến Vi vô thức nghĩ về đoàn làm phim mà cô gặp cách đây không lâu.

Sau lần cảnh báo đó, cô không còn để tâm đến nữa! Chưa kể… Suốt một tuần qua cũng chẳng có tin tức gì kỳ lạ.

Lục Kiến Vi bấm vào bài viết.

[Chuyến xe buýt tử thần]

[Giới thiệu: Nửa đêm trong vùng núi hoang vu, chuyến xe buýt cuối cùng không người sắp tới! Bạn đã sẵn sàng lên xe chưa?]

[Đối tượng liên quan: Đoàn làm phim "Chuyến xe buýt tử thần"]



Quả nhiên là đoàn làm phim đó.

Điều làm Lục Kiến Vi cảm thấy kỳ quái là mục tiêu nhiệm vụ lại không phải đoàn phim mà là "Chuyến xe buýt tử thần"! Như vậy, nhiệm vụ lần này sẽ có rất nhiều người liên quan đến.

Lục Kiến Vi không quan tâm đến poster hay video! Cô trượt màn hình xuống cuối trang.

[Thời hạn nhiệm vụ: 5 ngày]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Thêm 3 tháng tuổi thọ, 1 củ hành tây thiêu quỷ]

Hành tây còn có khả năng diệt quỷ...

Các phần thưởng từ group Âm Dương ngày càng kỳ lạ! Lục Kiến Vi không khỏi tò mò về nguồn gốc và công dụng thực sự của group này.

Bánh bao huyết lệ lần trước khiến kẻ sát nhân khóc như mưa! Không biết củ hành tây này sẽ làm ma quỷ biến dạng thế nào?!

Nhưng điều Lục Kiến Vi quan tâm nhất vẫn là tuổi thọ.

Lần trước cô đã kiếm được thêm 2 tháng, lần này là thêm 3 tháng! Rõ ràng nhiệm vụ này khó khăn hơn nhiệm vụ ở thẩm mỹ viện Thiểm Dạ.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Lục Kiến Vi không còn quan tâm đến những hòa thượng kia nữa! Cô quay đầu hỏi: "Có thể tìm cho sư tỷ một chỗ nghỉ ngơi không?"

Lục Trường Lan vui vẻ, nói: "Dĩ nhiên rồi." Từ khi biết sư tỷ sẽ đến đây! Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Doanh trại của đội khảo cổ gồm có nhiều lều, lớn nhỏ khác nhau, tổng cộng hơn 10 cái.



Ở giữa doanh trại là một cái lều lớn, bên trong chứa đầy đồ cổ đào lên từ lăng mộ! Một số đã được lau chùi sạch sẽ, còn lại thì được bảo quản trong hộp kính.

Lục Trường Lan dừng lại trước một cái lều, nói: "Đây nha! Sát bên cạnh lều của đệ."

Lục Kiến Vi nhìn quanh, thấy vị trí này khá thuận lợi, từ đây có thể quan sát được toàn bộ khu vực! Cô kéo màn cửa ra… Bên trong có đủ tiện nghi.

Ở nơi hoang vu mà có chỗ ở như vậy thật sự không tệ.

Lục Kiến Vi quay lại, nói: "Rất tốt."

Lục Trường Lan vui vẻ gật đầu: "Chỉ cần sư tỷ hài lòng là được."

Mặt trời đã xuống núi nhưng thời tiết vẫn nóng như đổ lửa khiến Lục Kiến Vi cảm giác như có giông bão sắp đến.

Lục Trường Lan điềm tĩnh nói: "Ban đầu đệ định tìm một con chó mực hung dữ cho sư tỷ nhưng sau đó lại thôi."

Đối với những người làm nghề như họ, gà trống và chó mực không phải là thứ hiếm gặp, nhưng chúng có khả năng nhìn thấy những thứ mà người thường không thể thấy. Nuôi một con để cảnh báo là một ý tưởng hay.

Lục Kiến Vi mỉm cười: "Sư tỷ không cần những thứ đó."

Cô chưa bao giờ nuôi thú cưng! Đặc biệt là những loại như chó mực hay gà trống, không chỉ không thể theo sát mình mà còn cần chăm sóc kỹ lưỡng từ ăn uống đến sinh hoạt hàng ngày.

Bỗng dưng, Lục Kiến Vi nghĩ về nhóm hòa thượng, hỏi: "Những người từ Quy Dương Tự đến đây với mục đích gì?"

Nhóm dịch: Nhà YooAhin