Chương 22

Trương Gia Phong sợ hãi nuốt nước bọt.

Trái tim hắn ta như bị treo lên… Nhìn bóng đen như bị gì đó kích động! Sau đó, nó lại thu mình trở lại vào poster.

Lần này, khuôn mặt người phụ nữ trên poster trống rỗng, chỉ còn lại một đường viền.

Trương Gia Phong run rẩy hỏi: “Không sao chứ?”

Thấy poster không có phản ứng… Hắn ta nhanh chóng thu dọn… Tấm poster chạm ma sát vào da, làm cho lông tay dựng đứng.

Sau khi xử lý xong công việc ở thẩm mỹ viện, cả hai đã gọi taxi để trở về trường học.

Trên đường từ cổng trường đến ký túc xá, Lâm Vũ Tư cầm một tấm gương trang điểm nhỏ, cứ mỗi một phút lại phải nhìn vào.

Mỗi lần thấy đôi môi chưa hồi phục hoàn toàn, cô ấy lại cảm thấy lo lắng.

Trải nghiệm lần này thực sự quá đáng sợ, Lâm Vũ Tư không biết tại sao lại như vậy?! Cô ấy chỉ là xăm môi thôi mà.

Dù Thẩm mỹ viện Thiểm Dạ đã biến mất nhưng đôi môi của Lâm Vũ Tư vẫn chưa trở lại bình thường.



Lục Kiến Vi đang suy nghĩ về cách xử lý những bức poster da người và những gương mặt ma quái kia như thế nào??? Bỗng cô ấy nhìn thấy một người ở đằng trước, hỏi: "Người kia có phải là bạn trai của cậu không?"

Lâm Vũ Tư quay đầu lại… Nhanh chóng trả lời: "Đúng rồi! Là anh ấy đó."

Lục Kiến Vi chần chừ một chút, ánh mắt của cô dừng lại trên người đối phương.

Dù là ban ngày nhưng toàn thân Trương Gia Phong lại bị bao phủ bởi một luồng hắc khí! Có vẻ như sinh mệnh của hắn ta sắp kết thúc rồi.

Lâm Vũ Tư đã chặn đường hắn ta, hỏi: "Trương Gia Phong! Tại sao anh lại dám ngắt điện thoại của tôi?"

Trương Gia Phong ngạc nhiên khi thấy cô ấy vẫn ổn! Sau đó hắn ta lập tức trở lại bình thường, đáp: "Em đang làm gì ở đây?"

Lâm Vũ Tư cười nhẹ, nói: "Chính là Thẩm mỹ viện mà anh đưa tôi đến tối qua."

Nghe cô ấy nói vậy, Trương Gia Phong chột dạ! Hắn ta vô thức bỏ tay vào túi áo.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn ta đã bỏ tấm poster kia vào túi áo! Poster này không giống những poster thông thường, nó có màu vàng, sờ vào rất mềm… Không rõ làm từ chất liệu gì nữa.

Ban đầu, Lục Kiến Vi chỉ đứng nhìn nhưng bỗng cô ấy nghe thấy một giọng nói từ túi xách của mình: "Có cái gì đó trong túi của anh kia."



Cô chần chừ một lát… Sau đó tiến tới nắm chặt tay Trương Gia Phong đã bỏ vào túi áo lôi ra ngoài… Trên tay Tương Gia Phong vẫn đang nắm chặt poster.

Do không kịp phản ứng trước hành động của Lục Kiến Vi, khuôn mặt hắn ta hiện lên sự bối rối.

Lục Kiến Vi nhanh chóng lấy đi tấm poster! Quả thật, bề mặt tiếp xúc của poster được làm từ da người.

“Trương Gia Phong! Sao anh lại có tấm poster này?” Lâm Vũ Tư nhìn tấm poster, nghi ngờ hỏi: “Là anh cố ý đưa tôi đến thẩm mỹ viện Thiểm Dạ phải không?”

Đây cũng là poster da người nhưng chất lượng cao hơn so với các poster tại thẩm mỹ viện! Mặc dù có chút rách nhưng hình ảnh người phụ nữ trên đó vẫn sống động.

Chỉ là hiện tại tấm poster đã không còn hoàn chỉnh.

Trong mắt Lục Kiến Vi có vẻ thích thú: “Anh có poster này được mấy ngày rồi phải không?”

Trương Gia Phong cảm thấy da đầu mình tê rần khi bị cô ấy nhìn chằm chằm, nói: “Mấy ngày cái gì?! Tôi mới nhặt được hôm nay thôi! Hai người thật là buồn cười.”

Đối với người bạn cùng phòng này của Lâm Vũ Tư, hắn ta luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, còn việc làm sao Lục Kiến Vi biết, hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới.

Chỉ là khi poster bị lấy mất, hắn ta lại cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn.