Chương 25: Nếu Không Thì Phân Gia 2

"Không cần đón, chúng ta cũng không thể luôn làm phiền nhà tam đệ chứ?" Lý lão thái thái chạy ra trước, giọng nói có phần vui mừng, vừa rồi cả nhà chen chúc trong căn nhà tránh nạn dột nát của lý trưởng, đến chỗ ngồi cũng không có, càng đừng nói đến việc cho một bát nước hay một miếng cơm.

Để nhờ Lý Trưởng giúp đỡ gọi người, Giang thị đã nghiến răng đưa hết số khoai lang còn lại cho thê tử Lý Trưởng, nghĩ lại thấy thật thiệt thòi.

Lý lão gia vốn ít nói, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều quen để thê tử đứng ra, lúc này lại thêm việc hói đầu, càng trốn trong bóng tối, chỉ ôm chặt của cải nhà mình mà nghiến răng.

Đại nhi tử đã mất, chỉ còn lại đứa cháu trai Hổ Đầu còn được nhớ đến, nhưng vẫn còn những đứa cháu khác, Hổ Đầu lại ốm yếu, rõ ràng là không qua khỏi……

Những người khác, thực sự không được Lý lão gia để vào mắt.

Đặc biệt là đứa cháu gái lớn kia, không nghe lời lại còn gây chuyện.

Lý Hoa hoàn toàn không nhận ra ánh mắt căm hận từ bóng tối nhìn mình, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt cũng thấy khá thú vị, bụng không đói, người mặc nhiều quần áo nên rất ấm.

Nhị Nha đi trông Hổ Đầu rồi, Tiểu Bảo nép sau lưng Lý Hoa, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta thực sự phải đi sao? Vậy ngủ ở đâu?"

Trong nhà chỉ còn một chiếc chiếu, vẫn là của hai người già Lý gia để lại, chưa chắc đã cho họ mang đi.

Là chắc chắn không cho mang đi.



Lý Hoa không nói gì, chỉ nhìn Lưu thị bò dậy rồi quay sang nhinfn mình, ngập ngừng khuyên nhủ: "Đại Nha ngươi… nghe lời, phải hiếu thuận với người già, nương dẫn ngươi đi tìm một nơi khác, sáng mai…… đợi gia gia nãi nãi ngươi hết giận rồi hãy về……"

Thật là to gan!

Khi Lý Hoa lên tiếng lần nữa, trong tay đã cầm thêm một con dao sáng loáng, ngón tay cái đẩy nhẹ, con dao xoay tròn đều.

"Ta ở đây, ngươi muốn đi thì cứ đi."

Lưu thị lập tức ngây người.

Ai cho ngươi tự tin, con ngươi sinh ra nhất định sẽ nghe lời ngươi, nghe theo mọi yêu cầu, kể cả bảo nó chịu đói chịu rét chịu chết chịu nhục?

Lý Trưởng đã bước ra ngoài được mấy bước, nghe Lý Hoa nói vậy, chân khựng lại, quay đầu nhìn con dao sáng loáng đang xoay tròn, vô cùng bất lực.

Đều là những lưu dân đáng thương, đừng coi mình là cái gì đó quá quan trọng, ngay cả thôn cũng không còn, Lý Trưởng thì là cái thá gì?

"Khụ khụ…… cứ như vậy đi, mọi người giải tán hết đi, mấy củ khoai lang mà Giang thị tặng ta, các ngươi hãy chia nhau, dù sao cũng cứu được thêm vài mạng người."