Chương 11: Phụ thân nổi giận

Mang Theo Vô Địch Hệ Thống Ta Trở Thành Huynh Đệ Tấu Hài Của Thạch Hạo Ôm Hôn Tất Cả Giai Nhân Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 11: Phụ thân nổi giậnĐại Trưởng Lão rơi vào trầm tư:

- Ngươi nói không sai! Có điều... Ngươi chắc chắn rằng để nàng đi theo ngươi, thù oán này sẽ được phá giải chứ!

Ta mỉm cười nói:

- Ta đã nói rồi! Ta đang trợ giúp cho các người! Hiện tại may mắn ta đã thuyết phục được Đại Nương nhận ra lỗi lầm của mình, cũng có cách thức để khắc phục hậu quả vì thế mong Đại Trưởng Lão phối hợp đừng ngăn cản ta. Nếu không chúng ta đánh nhau một trận, cha ta mà tới thì không có cơ hội hòa giải gì nữa đâu.

Đại Trưởng Lão giật mình lùi lại xua tay:

- Thần Tử! Đừng có mà manh động! Con phải nhớ con là thiên tài của Vũ Vương Phủ chúng ta! Đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn! Chúng ta không muốn đối địch với gia đình con! Được rồi! Về việc này chúng ta sẽ theo ý con mà làm việc! Đây cũng coi như là thành ý của Vũ Vương Phủ ta!

Nói xong thì quay sang Đại Nương mà hừ lạnh nói:

- Đại Nương! Ngươi thân mang trọng tội vốn phải bị xử chết! Chẳng qua Thần Tử đã xin ngươi đi như vậy bản tọa cũng đại diện gia tộc tha thứ cho ngươi. Chỉ là từ nay về sau ngươi chính là đồ của Thần Tử hắn, mọi việc phải nghe theo hắn mà làm việc biết chưa? Nếu như ngươi biết thân biết phận về việc này, con trai ngươi ở trong gia tộc sẽ được chúng ta tiếp tục dốc lòng bồi dưỡng, danh tiếng của hắn cũng không bị tội đồ như ngươi hủy hoại. Ngươi có thể khắc phục hậu quả lỗi lầm của mình, đối với thanh danh của con trai sau này cũng mang đến vô tận chỗ tốt! Ngươi hiểu chứ!

Đại Nương cảm thấy bản thân bị gia tộc ban cho ta giống như một món đồ thì run rẩy, cuối cùng nghĩ đến con trai mình chỉ có thể đối với Đại Trưởng Lão cung kính thi lễ:

- Vâng! Đại Nương hiểu rồi! Ta sau này mọi việc sẽ nghe theo Thần Tử chủ nhân!

Bất chợt nghe thấy nàng gọi mình là chủ nhân ta giật mình, đưa tay lên cầm lấy tay nàng:

- Đại Nương yên tâm! Sau này con sẽ đối xử với người thật tốt! Dù là với thân phận gì, trong hoàn cảnh gì cũng sẽ bảo vệ người không bao giờ vất bỏ người giống như bọn họ đã làm!

Đại Nương nắm chặt tay ta, cảm giác ngọt ngào gật đầu.

Đúng vào lúc này, một luồng khí thế phô thiên cái địa bức tới, âm thanh của cha ta vang vọng:

- Hay cho Vũ Vương Phủ để cho con trai ta bị người tước đoạt đi Chí Tôn Cốt mà làm ngơ! Hay cho Đại Nương ngươi đối với cháu trai mình cũng có thể ra ta tàn độc! Hôm nay các ngươi đều phải trả giá!

Tiếng binh khí điên cuồng va chạm, âm thanh la hét rợp trời, chỉ thấy từ đằng xa, cha ta tướng mạo anh tuấn, uy dũng đang bế tiểu đệ đệ bị trọng thương trên tay, một tay quơ trường thương đánh vào bên trong. Một đám lớn thủ vệ nằm ngã rạp trên mặt đất rêи ɾỉ.

Bên cạnh cha là mẹ ta, dung nhan xinh đẹp tuyệt thế, chỉ là lúc này ánh mắt lạnh lẽo như băng đang cùng với cha cầm lấy vũ khí sánh vai đánh vào bên trong vương phủ trả thù cho con trai của mình.

...

Thoáng chốc giao thủ đáng sợ đại trưởng lão bị đánh bay về sau, thân hình của cha vụt tới túm lấy cổ của Đại Nương nhấc lên:

- Con đàn bà xấu xa! Ta cùng với nương tử của mình tin tưởng ngươi, giao con chúng ta cho ngươi! Thật không ngờ ngươi tâm địa độc ác, hãm hại con trai chúng ta, lấy đi chí tôn cốt trời sinh, khiến con ta dở sống, dở chết!

Hôm nay ta sẽ gϊếŧ chết ngươi, sau đó gϊếŧ chết tên Thạch Nghị đó, lấy chí tôn cốt trong người nó trả lại con trai ta!

Đại Nương sợ hãi lắc đầu nói:

- Đừng mà! Thạch Tử Lăng! Mọi sự đã rồi! Đây đều là lỗi của ta! Do lòng tham của ta! Xin hãy tha cho con trai ta!

Cha ta nghiến răng:

- Biết sợ rồi sao! Lúc hại con trai ta các ngươi nên sớm nghĩ đến kết cục này!

Chỉ thấy ta quỳ xuống:

- Phụ thân! Xin người hãy tha mạng cho Đại Nương!

Cha ta nhíu mày nhìn ta mà nói:

- Thần Tử! Con đàn bà xấu xa này vì lòng tham chí tôn cốt mà hãm hại đệ đệ của con thành bộ dạng này! Con còn van xin cho ả! Con đây là có ý gì?

Ta chỉ tay về phía cây cầu, nơi các thủ vệ binh sĩ vì ngăn cản cha ta tấn công Vũ Vương Phủ mà nằm la liệt nói:

- Cha à! Cha nhìn xem! Người tức giận xông vào nơi này đã ra tay tổn hại bao nhiêu binh sĩ, nhiều người trong số họ đã ngã xuống mà mất mạng, bọn họ không phải cũng có cha mẹ sao? Người vì tức giận mà lấy đi mạng sống của người vì sao lại trách người khác vì tham lam mà làm việc tương tự. Ta chỉ không muốn người tiếp tục trong cơn tức giận mà tiếp tục làm những việc không nên làm mà thôi.