Chương 9: Nơi ở của thần tiên

Nàng và nương ở đó bàn bạc một hồi, ngày mai đến thư viện tìm bọn hắn nên nói thế nào?

Thương lượng xong chuyện này, Lý Văn Tú và Diệp Vũ Đồng vào nhà nghỉ ngơi.

Hai người nằm trên đống rơm, Diệp Vũ Đồng ghé vào tai Lý Văn Tú thì thầm: “Nương, nương có biết những ngày con mê man con đi nơi nào không?”

Lý Văn Tú cảm thấy nhi nữ nói lời này có chút kỳ quái, mê man mấy ngày không phải luôn ở trong phòng sao? Ban ngày Minh Triết ở bên nhi nữ, ban đêm bà cũng chăm sóc bên cạnh.

Diệp Vũ Đồng mở cửa nhìn ra ngoài, trời tối tăm ngay cả quỷ ảnh cũng không có.

Nàng lại đóng cửa lại, thần bí nói: “Nương, mấy ngày nay con ngủ say, con đi giúp thần tiên làm việc”.

Lý Văn Tú ngạc nhiên ngồi dậy hỏi: "Cái gì, làm việc cho thần tiên? Làm việc cho thần tiên ở đâu?"

Bà không biết hài tử có bị vỡ đầu không, sao lại nói như vậy?

Diệp Vũ Đồng ghé bên tai Lý Văn Tú, bắt đầu trầm giọng nói: "Sau khi con ngất đi, thần tiên đã đưa con về Tiên giới. Ngài bảo con chính là người hữu duyên của ngài.

Ngài muốn ẩn cư tu luyện, còn nhờ con giúp đỡ trông coi nơi ở của ngài, đồ ăn trong đó con có thể tùy ý ăn, nhưng chuyện này không được phép truyền ra bên ngoài, nếu không con sẽ chết”.

Đây là lý do nàng nghĩ ra sau một ngày suy nghĩ, nàng không dám nói sự thật với Lý Văn Tú.

Nếu biết nhi nữ mình đã chết, Diệp Vũ Đồng chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác, sợ rằng người nữ nhân này sẽ không thể tiếp nhận được.

Mà chuyện này đối với bản thân cũng không an toàn nên nàng đã bịa ra lời nói dối trắng trợn này.

Lý Văn Tú vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, thậm chí còn sờ lên trán nhi nữ, lo lắng đầu nàng có vấn đề.

Diệp Vũ Đồng định đưa Lý Văn Tú vào không gian để xem, xua tan nghi ngờ của bà, sau này có thể nhờ bà trợ giúp làm việc.

Nàng phải tự mình làm mọi việc trong không gian, bây giờ bọn họ điều sống cùng nhau, nàng không thể biến mất không có lý do, có người bảo vệ cho nàng sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Lý Văn Tú vừa rồi còn ở trong căn nhà tranh tối tăm, trong nháy mắt khunh cảnh trước mặt đã thay đổi.

Bà kinh ngạc nhìn xung quanh, nhìn thấy những đàn cá đang bơi lội ở con suối gần đó và nhiều loại hoa quả, rau và lương thực thì được trồng trên đồng, nhiều loại trong số đó bà chưa từng thấy trước đây.

Bây giờ bà mới tin lời nhi nữ nói về Tiên giới, bà vội quay đầu lại nhìn nhi nữ đang đứng bên cạnh.

Bà lo lắng hỏi: “Đây có phải là nơi ở của tiên nhân mà con vừa nhắc đến không?”

“Đúng vậy, nương, con ngủ quên ở đây mấy ngày. Tiên nhân đã dạy con cách trồng trọt, cách sử dụng các thiết bị trong nhà của ngài, kể cả cách chăn nuôi trên núi? Ngài điều đã nói hết cho con".

Diệp Vũ Đồng nói xong, ra đồng hái hai quả dưa chuột, đi đến con suối gần đó rửa sạch, đưa một quả cho Lý Văn Tú, nàng ăn một quả.

Lý Văn Tú vội vàng xua tay nói: "Đồng Đồng, đây là đồ của tiên nhân, làm sao có thể tùy ý đυ.ng vào đồ của người khác? Tiên nhân trách móc chúng ta sẽ làm sao?"

Nói xong, Lý Văn Tú quỳ phịch xuống đất, lẩm bẩm: “Tiên nhân đừng trách, tiên nhân đừng trách. Tiểu nhi nữ của ta ngu dốt đã ăn tiên quả của ngài. Nếu ngài tức giận, hãy trừng phạt ta vì ta đã không dạy dỗ hài tử của mình”.

Sau đó bà quỳ lạy dập đầu, trán đỏ bừng.

Diệp Vũ Đồng chưa kịp nhai miếng dưa chuột trong miệng thì đã bị hành động của Lý Văn Tú làm cho sửng sốt, nàng kịp phản ứng, vội vàng đỡ nương đứng dậy.

Nàng dở khóc dở cười nói: "Nương, nương đang làm gì vậy? Những thứ này là do tiên nhân ban cho con. Không chỉ những thứ này, mà tất cả những thứ ở đây điều cho con tùy ý sử dụng".

Lý Văn Tú vẫn không thể tin được, bà sợ nhi nữ mình đói sẽ cướp mất đồ ăn của tiên nhân, bà cảm thấy rất bất an và sợ tiên nhân sẽ trách mình.

Diệp Vũ Đồng thấy ánh mắt nghi ngờ của nương, cảm thấy rất bất lực.

Sau đó nàng nói thêm: "Nương, tiên nhân nói là con đã cứu ngài trước khi ngài thành tiên. Hiện tại ngài biết con đang gặp nạn nên ngài đã đến giúp con vượt qua trận thiên tai này.

Ngài thật sự không lừa dối con, đồ đạc ở đây con có thể tùy ý sử dụng, nhưng con phải dọn dẹp chỗ ở cho ngài ấy".

Lý Văn Tú nghe nhi nữ nói thì bắt đầu tin, nếu không có sự cho phép của tiên nhân thì làm sao nhi nữ bà có thể đến đây?.

Nhớ ra bây giờ bà cũng đang ở Tiên giới, bà vội hỏi: “Đồng Đồng, sao con cũng đưa ta đến đây? Tiên giới có trách con không?”

“Không, nương, con đã cầu xin tiên nhân và ngài ấy đồng ý để con đưa nương vào, nhưng nương đừng có ý nghĩ gì khác, nếu không nương sẽ bị trừng phạt”.

Lý Văn Tú nghe xong liền vội vàng gật đầu: “Đồng Đồng, hãy nói với tiên nhân, nương sẽ không bao giờ có suy nghĩ ác ý, sẽ không nói chuyện này với ai”.

Diệp Vũ Đồng thấy bà đã bị thuyết phục, cũng yên tâm, đưa quả dưa chuột trong tay cho bà nói: “Nương ăn đi. Tiên nhân nói đây là dưa chuột, có thể nấu chín hoặc ăn sống như thế này".

Nói xong nàng bắt đầu nhai, nheo mắt thưởng thức dư vị, ngon quá, may mắn là không gian cũng xuyên theo nàng, nếu không thì nàng sẽ sống qua quãng đời còn lại như thế nào?

Lý Văn Tú cũng cầm dưa chuột lên cắn một miếng nhỏ, dưa chuột ngọt ngọt, hương vị lập tức tràn ngập trong miệng.

Bà cắn một miếng, không muốn ăn, muốn lấy về cho hài tử ăn, nhưng bà cũng biết đó là của Tiên nhân, dù có lấy ra cũng không biết nó đến từ đâu. Nhất định nó sẽ mang lại rắc rối cho nhi nữ bà.

Diệp Vũ Đồng hiểu được suy nghĩ của Lý Văn Tú, có mẫu thân nào lại bằng lòng để con đói khi trong tay có đồ ăn.

Nàng cười hỏi: “Nương, nương nghĩ chuyện này nên nói với đại ca và nhị ca như thế nào?”

“Cái này thể nói với bọn chúng được không?”

"Có thể nói, nhưng nhất định phải giữ bí mật. Tiên nhân nói nếu có người có ác ý phát hiện chuyện này, ngài không những sẽ lấy lại mà còn trừng phạt người tiết lộ".

Lý Văn Tú im lặng một lúc rồi nói: “Hai ca ca của con lớn lên cùng với con, tính cách của họ con điều biết. Không phải nương nhiều lời, nhưng chuyện sau này không ai biết trước được, vẫn nên chờ một thời gian, để nương suy nghĩ chút”.

Bà lại chạm vào mái tóc vàng của Diệp Vũ Đồng rồi nói: "Đồng Đồng, nương không thể để con mạo hiểm được. Dù sau này có phải nói với bọn chúng, để nương nói và nương sẽ chịu mọi hình phạt".

Diệp Vũ Đồng mỉm cười gật đầu, kéo nương nói: "Nương, con dẫn nương lên núi xem. Ở đó nuôi rất nhiều gia cầm. Chúng ta đi nhặt trứng đi".

Nàng chạy lại sân, lấy hai chiếc thúng tre rồi dắt Lý Văn Tú lên sườn đồi phía sau.

Vừa đi đến gần, nàng đã nghe thấy tiếng ríu rít từ sườn đồi.

Diệp Vũ Đồng cảm thấy kỳ quái, sao lại giống như tiếng gà con, vịt, ngỗng mà nàng nuôi không phải đã lớn rồi sao? Chúng đã đẻ trứng rất lâu rồi mà.

Khi họ đi bộ lên núi, họ nhìn thấy con gà, con vịt và con ngỗng đang tìm kiếm thức ăn ở khắp nơi trên núi.

Nàng mở to mắt kinh ngạc, không phải mới có mấy ngày mà sao có thể nở nhiều con như vậy?

Trong chuồng còn có hai con lợn to béo, một con bụng phệ, trông như đang mang thai.

Nàng nhớ lúc mua lợn con, người bán lợn nói là hai con lợn đực, nhưng hai con lợn đực làm sao có thể mang thai được?

Chắc chắn là tên bán lợn không hiểu ý nàng nên đã lừa dối nàng, hắn thật sự rất xảo quyệt.