Chương 5: Cuộc sống quá khứ và hiện tại

Lý Văn Tú và nhi tử cả mang theo nửa xô nước từ thôn về.

Họ đến thôn xếp hàng để chia nước vào lúc nửa đêm và phải đợi hai tiếng đồng hồ mới được chia nước.

Nước trong thùng nhìn rất đυ.c, dù vậy hai người vẫn cẩn thận như đang bưng một món đồ quý giá, sợ làm đổ ra ngoài.

Diệp Minh Triết đang dùng cuốc đào rễ cỏ ở dưới chân núi, thấy nương và đại ca về, hắn xách giỏ tre chạy về nhà.

“Nương, đại ca hôm nay chúng ta chia nhau bao nhiêu nước vậy?” Hắn vừa nói vừa nhìn vào hai thùng nước.

Nhìn mặt nước đỡ đυ.c hơn hôm qua, hắn cau mày thở dài như người lớn.

Lý Văn Tú sờ đầu nhi tử hỏi: "Sao con lại ra ngoài? Không phải nương bảo con ở nhà trông muội muội và muội phu sao?"

“Nương, con chưa đi xa, muội muội và muội phu đều chưa tỉnh, con muốn đào một ít rau dại và rễ cỏ chờ nương về ăn”.

Nghe tiểu nhi tử nói nhi nữ và tiểu tế vẫn chưa tỉnh, Lý Văn Tú ánh mắt có chút mờ đi nhưng vẫn cố giữ tinh thần phấn chấn.

Tháng trước, tướng công bà bị bắt đi tòng quân, con cái đều chưa thành niên, nếu bà ngã xuống, mụ già đó sẽ làm gì với con mình?

Diệp Minh Hiên bưng nước ra sân, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nương ơi, chúng ta còn tiền không? Sao không dẫn muội muội con lên huyện xem? Nghe nói các đại phu ở Bảo Thiện Đường rất tốt, chỉ cần uống vài than thuốc sắc là sẽ khỏi”.

“Ở nhà vẫn còn sáu lượng bạc, nhưng tháng trước đại phu ở huyện Bảo Thiện Đường đã chuyển về Kinh Thành”.

Lần trước bà đưa nhi nữ lên thị trấn khám bệnh, đại phu trong trấn nói không thể chữa khỏi, Lý Văn Tú liền đi lên huyện tìm Bảo Thiện Đường.

Nhưng đại phu cho biết, y quán Bảo Thiện Đường ở huyện đã chuyển đi nên bà không cần phải đi lại, nhi nữ đang rất yếu, vừa đi vừa về cũng hết mấy chục dặm đường mới đến huyện, chỉ sợ hài tử sẽ bị dày vò.

Nghe nương nó xong, Diệp Minh Hiên im lặng, mấy ngày nay hắn đã tìm mọi cách để sơ cứu vết thương cho muội muội, thậm chí còn xung hỉ cho muội muội, nhưng đến giờ muội muội vẫn không tỉnh lại.

Diệp Minh Triết thấy nương và đại ca không vui, hắn lấy rễ cỏ trong giỏ ra, đổ đầy nước, rửa sạch rồi đưa cho nương và đại ca.

Đây là bữa ăn hôm nay của họ, ở nhà vẫn còn một ít đồ ăn mà nương và đại ca đã mua khi đưa muội muội đi khám, nhưng đó là để muội muội ăn, thân thể họ còn tốt, ăn chút rau và rễ cỏ dằn bụng được rồi.

Hắn lấy một cái rễ cỏ, cho vào miệng nhai rồi nói: "Nương, đại ca, các người cũng ăn đi. Hôm nay rễ cỏ non và ngọt nữa".

Lý Văn Tú đau lòng nhìn đứa con út, ở đây đã hơn nửa năm không mưa, rễ cỏ càng ngày càng cứng, sao có thể mềm được?

Trong nhà cũ vẫn còn một chút thức ăn, nhưng khi bị phân ra, họ không được chia thứ gì ngoại trừ đồ dùng thường này của họ.

Dù trong nhà vẫn còn một ít tiền, nhưng bệnh của nhi nữ khiến bà tiêu tốn không ít.

Mấy ngày trước, bà đã mua đồ ăn giá cao ở trên trấn nhưng bà và hai nhi tử không nỡ ăn nên mỗi ngày điều nấu cháo cho nhi nữ.

Diệp Minh Triết vừa nhai rễ cỏ vừa nói: "Nương ơi, con đã nấu cháo cho muội muội rồi. Nương đi đút cho muội muội ăn đi. Con và đại ca đào một ít rau dại, để dành mai ăn".

Nói xong, hắn liền chạy vào phòng, cẩn thận bưng ra nửa bát cháo.

Lý Văn Tú vội vàng nhận lấy rồi nói: “Đi lấy thêm một bát nữa đưa cho muội phu một nửa”.

Diệp Minh Triết nghe nương muốn chia cháo với muội phu, cậu không vui nói: “Nương ơi, nhà mình chỉ có một ít đồ ăn thôi, muội muội con ăn cũng không đủ. Tại sao lại cho muội phu ăn cháo?"

Lý Văn Tú chưa kịp nói thì Diệp Minh Hiên đã ngắt lời đệ đệ mình: "Vì chúng ta đã tổ chức xung hỉ cho muội muội nên muội phu là thành viên trong gia đình chúng ta, về sau không được phép nói những lời này nữa".

"Vâng, đại ca".

Diệp Minh Triết cũng biết lời nói vừa rồi của hắn có chút keo kiệt, nhưng đây là đồ ăn cứu mạng, hắn đưa cho muội phu thì muội muội sẽ ăn cái gì?

Diệp Vũ Đồng nằm đó, nghe tiếng nói của mấy người bên ngoài, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thương xót cho nguyên thân đã qua đời có lẽ nàng rất yêu gia đình mình, nhưng nàng đã không thể tận hưởng tình cảm gia đình đầm ấm này nữa.

Vì số phận đã đưa nàng đến đây nên nàng nhất định sẽ bảo vệ nguyên thân và gia đình nàng.

Về phần người muội phu mà họ nhắc đến, Diệp Vũ Đồng hoàn toàn không nghĩ tới mình, cũng không biết mình đã có một người chồng nhỏ.

Nàng đứng dậy bước ra khỏi đống rơm, xỏ đôi giày vải vá vào rồi bước ra ngoài.

Lý Văn Tú đang bưng bát vào nhà nhìn thấy nhi nữ đứng ở cửa, mắt lập tức đỏ bừng, một tay sờ lên mặt nhi nữ.

Bà nghẹn ngào nức nở nói: "Đồng Đồng, con tỉnh rồi? Nương và các cac ca hoảng sợ gần chết rồi?"

Diệp Vũ Đồng nhìn người phụ nữ trước mặt, trông bà rất gầy, mặc một bộ váy màu xám, lốm đốm những mảnh vá, bàn tay sờ lên mặt đầy vết chai.

Đây là nương của nguyên chủ, bà mới hai mươi tám tuổi, nhưng nhìn như phụ nữ ba mươi tuổi.

Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết cũng nhìn thấy nàng, vui vẻ chạy tới: Muội muội cuối cùng muội cũng tỉnh rồi”.

Diệp Minh Triết nói xong liền bật khóc, Diệp Minh Hiên cũng đỏ mắt.

Diệp Vũ Đồng nhìn ba người đang kích động trước mặt, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, tuy biết đây là sách nhưng những người đứng trước mặt đều là người thật, là người nhà yêu thương nàng.

Tuy rằng nàng rất thương xót nguyên chủ, nhưng hiện tại, trước mặt ba người cũng có thể coi là người nhà của nàng.

Trong cuốn sách đó, kết cục của họ thật bi thảm, nương của nguyên chủ đã chết đói để dành thức ăn cho ba người con trên đường trốn thoát.

Đại ca Diệp Minh Hiên bị đánh chết khi đang đi lấy nước bảo vệ em mình, cuối cùng chỉ còn lại nhị ca Diệp Minh Triết và nàng.

Để đổi lấy một ít lương thực cho muội muội, nhị ca giao muội muội cho huynh đệ của cha mình là Huỳnh Đệ Vĩnh Xương Thúc, rồi bán mình.

Diệp Vũ Đồng nhận lấy thóc mà nhị ca đã bán mình, rơi nước mắt theo người dân trong thôn đến Kinh Thành, trong thời gian này, mấy lần lão vu bà định bán nàng nhưng đều bị Vĩnh Xương thúc ngăn cản.

Nhưng khi đến Kinh Thành, chuỗi ngày khốn khổ của nàng mới bắt đầu.

Đường tỉ nàng sống lại, biết được tương lai, gặp gỡ quý nhân ở Kinh Thành và lập nghiệp.

Còn nàng cải trang thành nhi tử, theo Vĩnh Xương thúc và nhi tử mười tuổi của ông ta ra bến tàu làm việc, mỗi ngày nàng làm việc cật lực để có được hai chiếc bánh bao hấp mặt đen.

Nàng làm việc bẩn thỉu và mệt mỏi như vậy không phải ai cũng có thể làm được, nếu không có sức lực của Vĩnh Xương thúc thì họ cũng không muốn nuôi nàng.

Sau hai năm sống cuộc sống như vậy, năm nạn đói cuối cùng cũng kết thúc, nhưng chiến tranh xảy ra sau đó khiến họ không dám trở về thôn vì sợ bị bắt.

Trong một lần nàng đang giúp một khách hàng dỡ hàng ở bến tàu, nàng vô tình đánh rơi một chiếc bình, người hầu đi cùng định lấy roi quất nàng thì nhi tử thứ hai của Bình Nguyên Hầu xuống tàu. Người hầu sốt ruột bỏ đi.

Diệp Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm, lúc đó nàng không biết hắn là nhi tử của Bình nguyên Hầu, nàng chỉ cảm thấy người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà còn có tấm lòng nhân hậu.