Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mang Theo Vài Mẫu Đất, Xuyên Qua Nạn Đói Chiến Loạn

Chương 25: Diệp Vũ Tình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Vũ Đồng ngạc nhiên hỏi: “Nương, không phải hôm qua chúng ta đi lên trấn rồi sao? Sao hôm nay lại đi nữa? Nương định mua thứ gì?”

“Không định mua gì, nương chỉ đi xem thôi. Hôm qua bọn Vĩnh Xương thúc, đi đến trấn trễ, không mua được nhiều lương thực. Hôm nay bọn họ định mua thêm. Thím Vĩnh Xương của con cũng đi, nương cùng đại ca con đi theo, đi xem giá lương thực”.

Lý Văn Tú không nói sự thật với hài tử, hôm qua sau khi từ trên trấn về, trong lòng bà cảm thấy bất an.

Bà muốn đi hỏi thăm những người nạn dân đó từ đâu đến, tại sao bọn hắn lại chạy trốn.

Diệp Vũ Đồng nghe xong lập tức tiến vào không gian, mang bữa sáng ra: “Nương, đại ca hai người mau ăn đi, lấy sức đi đường”.

Diệp Minh Triết nhìn nồi cháo, còn có bánh bao lớn và trứng gà, nuốt nước miếng, lập tức bưng bát bưng cơm cho nương và đại ca.

Diệp Vũ Đồng bóc vỏ trứng vịt muối kẹp vào chiếc bánh bao hấp lớn, “Nương, đại ca, mau ăn đi!”

Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên không khách khí, bọn họ lấy cháo và bánh bao rồi bắt đầu ăn.

Ăn sáng xong, khi hai người ra ngoài, Diệp Vũ Đồng lấy ra mấy hạt đậu vàng nói:

“Nương đi xem trong trấn có nơi nào bán xe đẩy không? Chúng ta mua một chiếc. Bây giờ Bình An không đi lại được, nhưng cũng không thể để huynh ấy suốt ngày ở trong nhà được. Mua một chiếc xe đẩy có thể đẩy huynh ấy ra ngoài”.

Diệp Vũ Đồng muốn nhắc nương mua một chiếc xe đẩy để dùng khi khi chạy nạn, nhưng giá xe đẩy lại cao, sợ nương không đồng ý nên nàng cũng không nói đến.

Vừa vặn tiểu tướng công đã đưa bạc cho nàng, lấy hắn làm cái cớ chắc nương sẽ đồng ý.

Lý Văn Tú không lấy đậu vàng, cười nói: “Nương cũng đang có ý định này, nương vẫn còn bạc, cho nên không dùng đến mấy hạt đậu vàng này, con nhanh chóng cất đi”.

“Vâng, nương, đại ca, đi đường cẩn thân nhớ về sớm một chút!”

Diệp Vũ Đồng và Diệp Minh Triết tiễn hai người ra cửa, đóng cửa rào lại rồi quay vào nhà ăn cơm.

Diệp Vũ Đồng trước tiên múc một bát cháo, nghiền nát trứng vịt muối cho vào cháo, còn xé mấy chiếc bánh hấp ngâm vào, nhờ nhị ca đưa qua cho tiểu tướng công.

Lý Vân Trạch bưng bát cháo cười nói: “Đa tạ nhị ca, huynh cũng nhanh đi ăn đi!”

Diệp Minh Triết gật đầu mỉm cười đi ra ngoài, đi tới cửa lại nhỏ giọng nói: “Muội phu, trong nồi còn nhiều lắm, ăn xong gọi huynh, huynh sẽ đưa qua thêm cho đệ”.

“Nhị ca, mỗi ngày ta điều nằm ở đây không nhúc nhích, một bát này đủ rồi, còn huynh mỗi ngày điều ra ngoài làm việc, nên ăn nhiều một chút”.

Hai người nói chuyện với nhau vài câu, Diệp Minh Triết liền qua chỗ muội muội ăn tối.

Diệp Vũ Đồng nghe hai người nói chuyện như người lớn thì rất buồn cười, cảm thấy người ở thời này trưởng thành rất sớm.

Thấy Diệp Minh Triết đi vào, nàng mỉm cười nói: “Nhị ca, nhanh tới dùng cơm”.

“Muội muội, cháo này ngon quá.” Diệp Minh Triết vừa ăn vừa khen.

“Nếu ngon thì huynh ăn thêm đi”.

Diệp Vũ Đồng đưa trứng vịt muối bóc vỏ cho Diệp Minh Triết: “Nhị ca, ăn cơm xong huynh muốn đi đào rau dại nữa sao?”

“Hiện tại rau dại ngày càng ít, hai ngày nữa có lẽ sẽ hết, huynh muốn đi đào một ít”.

Diệp Minh Triết nhấp một ngụm cháo, lại thở dài: “Hôm nay trời không có mưa. Nước giếng gần cạn, đồ ăn cũng không có, về sau làm sao sống được?”

Dù tuổi còn nhỏ nhưng hắn biết hết tất cả mọi thứ, có thời gian rảnh thì hắn đi khắp nơi tìm đồ ăn.

Diệp Vũ Đồng nháy mắt với hắn, nói: “Nhị ca đừng lo lắng”.

Diệp Minh Triết biết muội muội mình làm việc cho thần tiên có thể kiếm được chút lương thực, nhưng một nhà bọn họ không thể chỉ dựa vào muội muội.

Hơn nữa, nếu một ngày nào đó thần tiên không cho muội muội làm việc nữa thì một nhà bọn họ phải tìm con đường lui cho mình.

Ăn xong, hắn đỡ muội phu đi dạo quanh sân một lúc rồi dẫn muội phu vào phòng, rót một bát nước đặt bên cạnh, rồi đi ra ngoài đào rau dại.

Trước khi đi, hắn dặn muội muội đừng chạy lung tung, nghỉ ngơi thật tốt.

Diệp Vũ Đồng đợi hắn đi ra ngoài liền tiến vào không gian, nàng chuẩn bị một chút bánh bao để ăn trên đường chạy nạn.

Bánh bao hấp không có mùi gì, nên ăn trên đường đi rất tiện lợi.

Trước tiên nàng nhào một tô bột mì lớn, trong lúc chờ bột nở, nàng lấy ra một rổ trứng vịt hôm qua nhặt được, chuẩn làm trứng muối.

Sau khi ngâm hết trứng vịt muối, bột mì cũng nở nàng bắt đầu làm bánh bao hấp.

Trong thời gian này, nàng ra sông bắt cá, nấu canh cá cho buổi trưa, lại hấp một nồi cơm.

Sau khi xuyên không, nàng chỉ ăn có hai bữa cơm một bữa sáng và một bữa tối.

Bây giờ không phải đang chuẩn bị chạy trốn nạn đói sao? Nàng dự định trong khoảng thời gian này một nhà bọn họ sẽ ăn ba bữa và chăm sóc cơ thể thật tốt.

Bánh bao đang hấp trên nồi hấp, một nồi canh cá được hầm trong một chiếc nồi sắt lớn, cơm đang hấp trong nồi cơm điện, bên cạnh có củ cải đã cắt sẵn, để bỏ trong nồi canh cá. .

Diệp Vũ Đồng ra bên ngoài nhìn một lát, trời vẫn còn sớm, trong nhà chưa có người về, nàng lại vào không gian, nằm trên ghế sofa ăn dâu tây, lướt máy tính bảng.

Chợt nhớ ra dưới tầng hầm hình như có một miếng thịt lợn lớn và một miếng thịt bò lớn, nàng đã mua khi đi công tác Xuyên Tỉnh, còn để nguyên ở đó.

Hay lấy miếng thịt đó làm thành thịt khô sao? Mỗi ngày ăn một miếng có thể bổ sung năng lượng trên đường chạy nạn.

Trên núi còn có gà, vịt, ngỗng, cừu, nàng cũng tìm cơ hội gϊếŧ vài con để ăn.

Đợi nương về bàn bạc, buổi tối để đại ca và nhị ca vào làm việc, không không gian còn nhiều đất chưa cày cấy, để trống thì tiếc lắm, một mình nương làm thì không hết.

Vết thương trên đầu nàng vẫn chưa lành, không thể làm việc nặng, dù cử động một chút cũng cảm thấy chóng mặt.

Để hai ca ca vào làm việc, cũng để cho bọn họ rèn luyện cơ thể.

Diệp Vũ Đồng ăn xong đĩa dâu tây, sau đó đi xuống tầng hầm, lấy thịt bò và thịt lợn ra, ướp, chiều chiều phơi khô.

Trước cửa tầng hầm có rất nhiều hộp, đều là đồ ăn nhẹ nàng mua ở siêu thị, có đồ ăn vặt, cũng như các loại nhu yếu phẩm hàng ngày, còn một đống đồ linh tinh.

Nàng mua nó và trực tiếp để ở đây, nghĩ rằng sau khi trở về quê dành thời gian thu dọn, nhưng trước khi về quê, nàng đã xuyên không đến đây.

Diệp Vũ Đồng cảm thấy thu dọn hết đống đồ này cần nhiều sức lực, nàng dự định buổi tối sẽ cho hai ca ca sắp xếp lại.

Nàng cắt thịt, ướp rồi xếp bánh bao hấp xuống tầng hầm, liền ra khỏi không gian.

Vừa bước ra đã nghe thấy giọng nói tức giận của Diệp Minh Triết: “Sao các ngươi lại đến nhà chúng ta? Nhà chúng ta không chào đón các ngươi”.

Diệp Vũ Đồng nghe thấy một giọng nói khác chậm rãi nói, hẳn là Diệp Vũ Tình, giọng điệu nhẹ nhàng trách móc.

“Minh Triết đệ đệ, sao đệ lại nổi giận thế? Nghe nói Vũ Đồng muội muội cùng muội phu sức khỏe không tốt, nên muội mới Minh Uy qua xem.

Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta đều là người một nhà, tuy một nhà đệ đã bị tổ phụ phân gia, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà.

Chúng ta đều là máu mủ tình thâm, Minh Triết đệ đệ, đệ đừng nên tức giận tổ phụ”.
« Chương TrướcChương Tiếp »