Hai người đặt hành lý sang một bên, ngồi phịch xuống ghế, Diệp Đại Khánh nói: “Nương, trước tiên đừng hỏi, rót dùm ta chút nước uống”.
Diệp Trương Thị vội vàng nói với Hoàng Vân Cầm ở bên cạnh: “ Đứng đây làm gì? Sao còn chưa đi rót nước. Không nghe thấy tam đệ ngươi nói khát nước”.
“Vâng nương, ta đi liền đây”.
Hoàng Vân Cầm nói rồi bước nhanh vào bếp, nàng không quan tâm tam đệ có khát hay không, nhưng nhi tử bảo bối Minh Tường đi một chặng đường dài như vậy chắc hẳn cũng rất khát.
Diệp Đại Khánh và Diệp Minh Tường uống hết nước trong bát, thở phào một hơi.
Khi bọn hắn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, thì tôn tử của Trình viên ngoại đến thư viện xin phép phu tử cho nghỉ, nói một nhà bọn họ sẽ đi Kinh Thành thăm họ hàng nên xin nghỉ phép vài tháng.
Lúc rời đi còn kéo phu tử sang một bên nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, phu tử liền trở về phòng bàn bạc với sơn trưởng.
Một lúc sau, hai người bước ra thông báo với mọi người rằng thư viện sẽ nghỉ hai tháng, hắn cùng Minh Tường liền mang hết hành lý trở về.
Diệp lão đầu nghe nhi tử và chất tử nói xong, im lặng một lát mới nói: “Đại Khánh, phu tử chỉ nói nghỉ phép, không nói gì khác?”
Diệp Đại Khánh lắc đầu nói: “Phụ thân, thật sự không có”.
Sau đó hắn chợt nhớ ra trong thời gian này có rất nhiều phú hộ trong trấn đã cùng một nhà chuyển đi nơi khác.
Một số đồng môn hắn cũng xin nghỉ phép để đi thăm họ hàng ở nơi khác. Trên trấn lại thấy rất nhiều nạn dân, giá lương thực cũng ngày càng tăng cao.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Diệp Đại Khánh trầm giọng nói: “Phụ thân, nương, hiện tại nhà chúng ta còn bao nhiêu lương thực?”
Diệp lão đầu nhìn hắn một cái, nói: “Còn có thể chống dỡ được hai ba tháng, có chuyện gì?”
“Khi ta và Minh Tường trở về, cao lương đã bán hai mưới sáu văn một cân, nghe nói ngày mai còn tăng”.
Vừa dứt lời, Diệp Trương Thị và Diệp Đại Tráng lớn tiếng: “Cái gì? Cao lương bán hai mươi sáu văn một cân? Sao có thể đắt như vậy? Trước đó không phải mấy văn một cân sao?”
“Cao lương còn tăng ít, bột lúa mì và ngô còn tăng nhiều hơn”.
Cả nhà đều sốc vì giá lương thực tăng cao, trong khoảng thời gian này bọn hắn chỉ tìm kiếm đồ ăn trên núi, không đi vào trấn, chỉ trong thời gian ngắn, giá lương thực đã tăng lên gấp mấy lần.
Diệp Vũ Tình trong lòng cười lạnh, hiện tại cảm thấy hai mươi văn một cân cao lương là đắt, mấy năm tới với mức giá chưa chắc đã mua được lương thực.
Đặc biệt là năm thứ ba xảy ra thiên tai, ngay cả vàng cũng chưa chắc có thể đổi lấy lương thực, đến lúc đó rau rừng sẽ trở thành lương thực quý quá, chứ đừng nói đến cao lương.
Buổi sáng Diệp Vũ Tình nói người nhà mua một ít lương thực về dự trữ, nàng khuyên nhủ rất lâu nhưng không ai nghe.
Nàng không thuyết phục nữa, nếu nàng tích trữ nhiều lương thực thì sao? Nhà bọn họ có nhiều người như vậy, lại thêm nhà đại cô, đến lượt nàng thì còn lại bao nhiêu?
Nhớ lại kiếp trước trốn khỏi sa mạc, Diệp Vũ Tình cảm thấy lạnh buốt toàn thân, kiếp này nàng không bao giờ chạy trốn về phía Nam.
Khi đó nàng sẽ bàn bạc với tổ phụ trực tiếp đi Kinh Thành, như vậy nàng có thể gặp Ngọc Lang, trở thành chính thất của hắn.
Nghĩ đến tủi nhục kiếp trước làm tiểu thϊếp, bị hãm hại mất hài tử, nàng muốn dùng dao chặt tiện nhân Lâm Mỹ Vân đó thành từng mảnh.
Thấy cả nhà im lặng, Diệp Minh Tường nói với Diệp lão đầu: “Tổ phụ, khi con và tam thúc trở về thì gặp Vĩnh Xương thúc cùng mấy hán tử đi vào trấn, đi rất vội vàng, không biết có phải mấy người đó đi mua lương thực không?”
Diệp lão đầu nhìn lên trời, đã la giờ trưa, bây giờ đi lên trấn cũng đã muộn.
Diệp Vũ Tình trợn mắt than thở: “Sáng sớm ta thấy đại bá mẫu, Minh Hiên ca ca và Vũ Đồng muội muội đi lên trấn.
Ta có chào hỏi bọn họ nhưng họ điều thờ ơ, không biết mua gì, làm ra vẻ thần bí như vậy, có phải là sợ nhà chúng ta tham đồ của bọn họ không?”
Khi nhắc đến chuyện này, Diệp Đại Khánh và Diệp Minh Tường nhớ ra bọn hắn chưa nói tới chuyện Lý Văn Tú đưa hai hài tử đến thư viện gây rắc rối.
“Phụ thân, nương, nhị ca, hôm nay đại tẩu đưa Minh Hiên và Vũ Đồng đến thư viện của chúng ta ầm ĩ, đây là có chuyện gì?”
Diệp Trương Thị đập bàn lớn tiếng chửi: “Con nói cái gì? Tiện nhân đó dám đến thư viện của con ầm ĩ, muốn tìm cái chết?”
Vừa nói, bà ta vừa lấy một cây gậy gỗ dài tựa vào cửa rồi hét lên với Hoàng Vân Cầm: “Nhà lão nhị, đi với ta đến nhà xé xác tiện nhân kia ra”.
Diệp Đại Tráng nghe tam ca nói Lý Văn Tú dám vào thư viện bôi nhọ danh dự nhi tử hắn, tức giận đi tìm vũ khí.
Hoàng Vân Cầm nhìn Diệp lão đầu ngồi đó không nói một lời, cũng không nhúc nhích, thậm chí còn nháy mắt với nam nhân của mình là Diệp Đại Tráng để bảo hắn ta đừng bốc đồng.
Diệp Vũ Tình đứng cạnh nương, kéo Diệp Minh Uy đang vào bếp lấy con dao. Diệp Đại Khánh vội ngăn nương và nhị ca đang bốc đồng của hắn, đem lời nói ác độc của Diệp Minh Hiên nói với hắn ở cổng thư viện.
“Nương, nhị ca, bây giờ chúng ta không thể đi được. Sau này ta và Minh Tường sẽ tham gia khoa cử. Nếu như tiểu tử Diệp Minh Hiên đến bước đường cùng mà liều chết, thì sau này sẽ bất lợi cho một nhà chúng ta”.
Vừa nhắc đến việc sẽ gây bất lợi cho tương lai của nhi tử và tôn tử, Diệp Trương Thị nhanh chóng đặt cây gậy trong tay xuống, bà ta không thể hủy hoạt tiền đồ của nhi tử mình vì một nhà tiện nhân kia.
Sau đó bà ta tức giận nói: “Để việc này xảy ra như vậy? Cứ như vậy mà bỏ qua cho con tiện nhân kia?”
Diệp Đại Khánh và Diệp Đại Tráng sắc mặt cũng âm trầm.
Diệp Vũ Tình nghĩ đến sự thảm hại của một nhà kia trên đường chạy trốn, chỉ cười thầm không nói gì, chỉ để bọn họ chơi đùa vài ngày, cuộc sống tốt đẹp đó chẳng kéo dài được bao lâu.
Lúc này, Diệp lão đầu lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Việc này chúng ta sẽ nói sau. Lão nhị, ra ngoài hỏi xem bọn Vĩnh Xương có vào trấn mua lương thực không?”
Diệp Đại Tráng vội vàng đáp: “Vâng phụ thân, con đi hỏi ngay đây”.
Diệp lão đầu và Diệp Trương Thị liếc mắt một cái rồi đi vào nhà.
Diệp Trương Thị cũng đi theo phu quân vào nhà, trước khi vào còn nói với Hoàng Vân Cầm: “Bây giờ trời cũng không còn nóng, ngươi đưa Vũ Tình lên núi đào ít rau dại để buổi tối chúng ta ăn”.
Hoàng Vân Cầm thầm nhếch môi, nhưng trên mặt lại mỉm cười nói: “Dạ nương, ta đi liền đây, để Vũ Tình ở nhà, để lát nữa nấu cơm giúp nương”.
Diệp Trương thị liếc nhìn tôn nữ rồi bước vào nhà, bà ta không muốn tôn nữ ra ngoài phơi nắng, để có thể tìm phu quân tốt giúp đỡ Đại Khánh và Minh Tường.
Diệp Vũ Tình cười mỉa mai, nàng vốn tưởng rằng tổ mẫu rất thương nàng, nhưng khi nàng nhớ ra kiếp trước, khi đại cô bàn chuyện bán nàng với giá tốt, tổ phụ tổ mẫu nàng cũng không ngăn cản.
Nếu phụ mẫu không bảo vệ nàng, có lẽ nàng đã bị bán đến cái nơi bẩn thỉu đó.
Sáng sớm, nàng đề cập với nương về việc phân gia nhưng ngay lập tức nương từ chối, nói tổ phụ tổ mẫu có rất nhiều bạc và có thể giúp ca ca nàng đọc sách.
Nếu bây giờ bọn họ đề nghị phân gia thì sẽ không được gì, và tổ phụ tổ mẫu cũng sẽ không đồng ý.
Diệp Vũ Tình đành phải từ bỏ ý định này, nương nàng nói cũng có lý, tổ phụ tổ mẫu tôi thật sự có rất nhiều bạc.
Nếu không có bạc, một nhà bọn họ sao có thể chạy trốn đến Kinh Thành.
Cuối cùng, bọn họ muốn ở đó và mua hai mẫu đất.
Dù không còn bạc để tam thúc và đại ca đọc sách nhưng ít nhất cả nhà cũng không bị chết đói.