Chương 21: Một nhà yếu đuối

“Được rồi, được rồi, để nương đi làm, con đi nghỉ ngơi đi.” Lý Văn Tú vội vàng đồng ý.

Bà quên mất vết thương trên trán nhi nữ còn chưa lành, sáng nay đẫ đi theo bà lâu như vậy, cơ thể làm sao có thể chịu đựng được?

Hai người bước vào nhà, đóng cửa lại, Diệp Vũ Đồng kéo nương vào không gian.

Đầu tiên nàng đưa cho nương một cái bánh bao lớn màu trắng và nói: “Nương, đây là bánh bao con vừa làm, còn có trứng luộc. Nương ăn no rồi đi làm”.

Sợ nương không chịu ăn, nàng cười nói: “Thần tiên nói chúng ta nên giúp ngài làm việc, chúng ta không thể nhịn đói, nếu không các vị thần khác sẽ nói ngài keo kiệt, ngược đãi chúng ta.

Như vậy ngài sẽ mất mặt trước những vị thần khác, lỡ như ngài không vui không để chúng ta tới đây giúp đỡ thì sao?”

Lý Văn Tú lau tay, cầm lấy bánh bao, thành kính nói: “Cảm tạ thần tiên, cảm tạ thần tiên”.

Diệp Vũ Đồng nhịn cười, bưng dưa chua và trứng luộc vừa cắt ra.

“Nương, nương ăn trước đi, ăn no rồi mới đi làm. Rau hái xong hãy để dưới tầng hầm”.

“Được rồi, nương hiểu rồi, Đồng Đồng, con cũng ăn một chút đi!”

“Nương, con vừa mới ăn xong, nương ăn từ từ, đừng vội, no thì đi làm, con ra bên ngoài trước”.

Nàng thực ra muốn ngủ trong phòng ngủ của không gian này, chiếc giường sofa đó là thứ nàng đã chọn rất lâu rồi mới mua, nằm rất thoải mái.

Nhưng cả hai người đều ở trong không gian, nhỡ có người đến nhà thì phải làm sao? Hơn nữa, nhà tranh bên cạnh còn có người sống, nghĩ đến nghĩ lui cũng đành ra ngoài ngủ!

Nàng xách nửa thùng gỗ đựng nước ra khỏi không gian, nước từ giếng trong sân nhỏ lấy ra, dùng để nấu cháo vào ban đêm.

Nằm trên đống rơm, nàng không ngủ được, nghĩ đến thân thế của tiểu thiếu niên phòng bên.

Địa vị của hắn ở trong gia tộc hẳn là không quá cao, nếu không lão hòa thượng cũng sẽ không đem hắn cho một tiểu công nương trong thôn xung hỉ, có lẽ không sống nuổi ở căn nhà đó, nên mới thay hắn đưa ra quyết định như vậy.

Nghĩ đến việc phải mang theo gánh nặng trên đường chạy nạn, nàng lại muốn than thở.

Thậm chí một nhà bọn họ người lao động chính còn không có, đại ca tuy mới mười hai tuổi nhưng thân hình gầy gò tưởng chừng có thể bị một cơn gió thổi bay.

Nương nàng cũng là loại người rất thanh tú, không giống như phụ nữ nông thôn bộ dạng cao lớn thô kệch, không dễ dàng gây sự.

Chưa kể nàng và nhị ca gầy như hai con gà con, thoạt nhìn dễ bắt nạt, bây giờ lại có tiểu thiếu niên khác, còn không thể đi được, than ôi, con đường phía trước thật gian khổ.

Nàng ngủ không được nằm lăn lộn qua lại, đứng lên uống một bát nước, nghĩ nghĩ rồi đặt một cái bát khác vào thùng gỗ, đi đến phòng bên cạnh vỗ nhẹ vào cánh cửa gỗ đơn giản: “Cốc cốc cốc”.

“Mời vào!” Giọng nói của thiếu niên từ bên trong truyền ra.

Diệp Vũ Đồng mở cửa, thiếu niên đang nằm trên đống rơm, bên cạnh có một cái bát, trong đó có hơn nửa bát nước, môi của hắn rất khô, thậm chí còn bong tróc.

Nàng dừng lại, cười nói: “Muội mang cho huynh một bát nước, không quấy rầy huynh nghỉ ngơi đúng không?”

“Không có quấy rầy, cảm ơn muội. Ta nghe nhị ca nói muội cũng bị thương, thấy khỏe hơn chưa?” Lý Vân Trạch nói rồi định đứng dậy.

Diệp Vũ Đồng vội vàng xua tay: “Nằm xuống đi, đừng ngồi dậy, sẽ kéo rách vết thương”.

Lý Vân Trạch nghe nàng nói, cũng không miễn cưỡng đứng dậy, nếu vết thương trên người hắn trở nên nghiêm trọng hơn thì sẽ liên lụi mọi người.

Diệp Vũ Đồng đặt bát nước bên cạnh, “Lát nữa huynh hãy uống bát nước này. Nước này đã lắng từ lâu, trong đó không có nhiều tạp chất”.

Đây là nước trong giếng không gian, Diệp Vũ Đồng sợ nhìn thấy gì đó nên mới nói như vậy.

Lý Vân Trạch thở dài: “Ta có nghe nhị ca kể về tình hình ở đây, với tình hình hiện tại có nước uống là tốt rồi, nếu còn kén chọn thì thật là đáng chết”.

Nói xong, hắn mở hành lý mà lão hòa thượng để lại cho hắn và lấy hầu bao bên trong ra.

“Trong này có một ít vàng, muội có thể đưa cho nhạc mẫu và nhờ bà mua thêm lương thực về dự trữ. Nếu hạn hán tiếp tục như thế này, giá lương thực sẽ càng ngày càng cao, sau này có tiền cũng sẽ không mua được”.

Đám người bọn họ bị truy lùng, lẩn trốn nhiều nơi, từ Kinh Thành đến đây phải mất gần hai tháng.

Trên đường đi, hắn đã chứng kiến

cảnh khốn cùng của nạn dân cũng như hành động kinh tởm của các phiên vương cùng với đại hoàng tử, về sau tình hình sẽ càng tệ hơn bây giờ.

Diệp Vũ Đồng nhìn hầu bao hắn đưa, suy nghĩ một lúc rồi nhận lấy.

Từ giờ trở đi, thiếu niên này sẽ ăn uống với họ và họ sẽ chăm sóc hắn, họ nên nhận lấy chút tiền này.

Hơn nữa, với điều kiện một nhà bọn họ, thoạt nhìn bọn họ đều cực kỳ nghèo khó, sau này nếu thường xuyên cầm lương thực ra, người khác nhất định sẽ nghi ngờ.

Giờ đây với số vàng hắn đưa và nguồn lương thực dự trữ, hắn ta có thể an tâm sống ở đây.

“Vậy muội tạm thời giữ lại, lát nữa muội sẽ nói cho nương những lời huynh vừa nói, nhưng muội sẽ thỏa thuận trước, nếu nương không nhận, muội sẽ trả lại cho huynh”.

Lý Vân Trạch cười nói: “Muội không cần phải trả lại cho ta, nhạc mẫu nhất quyết không nhận thì để lại cho muội, ở nhà có cần gì mua”.

Nghe hắn nói vậy, Diệp Vũ Đồng cảm thấy rất buồn cười, thiếu niên này quả thực có năng lực làm việc, nàng mỉm cười cũng không từ chối.

Hai người cũng không quen biết nhau, nói chuyện nghiêm túc, nhất thời không tìm được chủ đề, bầu không khí có chút yên tĩnh.

Diệp Vũ Đồng bưng nửa bát nước đυ.c lên nói: “Vậy huynh nghỉ ngơi đi, muội ra ngoài trước.”

Lý Vân Trạch vội vàng gật đầu nói: “Được rồi, muội đi chậm thôi”.

Khi bước tới cửa, nàng mới nhớ ra, hắn không uống nước vì sợ không tiện đi nhà xí?

Nàng không suy nghĩ nhiều, quay người hỏi: “Muốn đi nhà xí không?”

Lý Vân Trạch nghe xong, mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ nghĩ, tiểu cô nương này không xấu hổ sao? Sao có thể hỏi nam nhân lời này?

Diệp Vũ Đồng nhìn bộ dáng ngượng ngùng của hắn, nhớ tới đây là thời

cổ đại, nàng coi thiếu niên này như một đứa trẻ, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Nàng lúc này có chút xấu hổ, sờ sờ mũi nói thêm: “Vậy, muội ra ngoài trước, có chuyện gì thì cứ gọi”.

Lý Vân Trạch không khỏi bật cười khi nhìn thấy tiểu cô nương bỏ chạy, nàng vẫn còn là một đứa trẻ nên có lẽ không nghĩ tới sự khác biệt giữa nam nữ.

Diệp Vũ Đồng trở về phòng, càng nghĩ càng buồn cười, người xưa vốn ngây thơ như vậy, nói một câu là đỏ mặt nữa ngày, cười cười liền nằm xuống đống rơm chìm vào giấc ngủ.

Nhà cũ Diệp Gia.

Diệp Trương Thị nhìn thấy nhi tử và chất tử xách hành lý trở về, vội vàng đặt chiếc bát trên tay xuống.

Liền lo lắng hỏi: “Đại Khánh, Minh Tường, sao hai ngươi trở về? Có chuyện gì xảy ra? Sao hành lý cũng mang hết về?”