Chương 2: Bị cướp vào ban ngày

Gần đây Diệp Vũ Đồng cũng định sẽ về quê, nghe chủ nhà nói như vậy, liền đáp ứng, nói cuối tháng này sẽ chuyển đi.

Hôm nay đã là ngày 24, chờ bà chủ nhà đi rồi, cô tùy tiện ăn chút gì đó liền đi chợ.

Quê cô ở vùng nông thôn xa xôi miền Trung, đi thành phố phải chuyển vài chuyến, mua sắm rất bất tiện.

Mặc dù thị trấn cũng có siêu thị nhỏ, nhưng nơi đó bán phần lớn là hàng hóa nhà tranh, muốn mua một cái gì đó tốt, phải đi đến huyện hoặc thành phố.

Cô chuẩn bị mua thêm đồ dùng sinh hoạt để ở trong không gian, lại mua một ít đồ ăn vặt yêu thích, đặt ở tầng hầm không gian, dù sao bên trong có thể giữ tươi, đồ đạc để bao lâu cũng sẽ không hỏng.

Lúc ông bà đi dặn dò cô, muốn cô sau này phải yêu thương bản thân, muốn ăn cái gì liền mua, không thể ủy khuất, cô vẫn nhớ lời ông bà nói.

Để chuẩn bị những thứ này cô đã phải mất năm ngày.

Ngày mai sẽ trở về quê, cô đóng gói tất cả mọi thứ trong phòng cho thuê, bỏ tất cả trong không gian, sau đó đưa chìa khóa cho chủ nhà, rồi bắt taxi đến ga đường sắt cao tốc.

Cô làm sao cũng không nghĩ tới, trị an đều là thành phố H số một số hai trong cả nước, phụ cận nhà ga lại còn có cướp bóc, hơn nữa còn là ban ngày.

Cướp thì cướp đi, tốt xấu gì cũng đi tìm một người có tiền cướp. Cướp cô gái chân yếu tay mềm là bản lĩnh gì chứ?.

Diệp Vũ Đồng nhìn người đàn ông đối diện không cao hơn cô bao nhiêu, hai mắt đỏ bừng, hốc mắt tái xanh, cảm thấy đây hẳn là một con nghiện.

Trong lòng cô có chút sợ hãi, muốn đem túi xách cho anh ta, dù sao bên trong cũng không có cái gì, có một chút tiền lẻ cùng với một cái điện thoại di động.

Giấy tờ tùy thân của cô đều để trong không gian, đợi lát nữa lại đi mua một điện thoại di động là được.

Vừa chuẩn bị buông tay, chỉ thấy người đàn ông kia từ trên người lấy ra một con dao, cô sợ tới mức bỏ lại túi xách quay đầu bỏ chạy.

Lúc này từ ngã tư chạy tới một chiếc xe việt dã, tốc độ xe rất nhanh, không đợi Diệp Vũ Đồng né tránh, chiếc xe liền tông bay cô.

Thời điểm sắp mất đi tri giác, cô đau lòng nghĩ, trong không gian nhiều thứ chưa dùng như vậy, cứ như vậy chết, thật sự là không cam lòng .

Tại Vân triều quốc.

Trăng trên bầu trời sáng như ban ngày. Ánh trăng màu bạc chiếu xuống.

Nơi đây, hạn hán bắt đầu từ mùa thu năm ngoái, đã hơn nửa năm không có một giọt mưa.

Mùa xuân năm nay rất nhiều cây trồng không phát triển, ngay cả khi một số ít phát triển, cũng bởi vì không có nước mưa để tưới tiêu, tất cả khô chết.

Sông và giếng cũng gần khô, nếu không có mưa nào ngay cả nước uống cũng khó khăn.

Lần này hạn hán trải rộng hơn phân nửa Vân Triều Quốc, ngay cả mấy quốc gia lân cận, nhiều thành trì đã trở nên khô cằn.

Một lão hòa thượng đang ngồi thiền đột nhiên mở mắt ra, giật mình nhìn Thiên Phủ Tinh vốn ảm đạm không ánh sáng, càng ngày càng sáng.

Ông trầm tư một lát, lại nhắm mắt lại, ngón tay nhanh chóng động, trong miệng lẩm bẩm.

Chỉ một lúc sau, liền mở hai mắt ra, kích động hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm nói: "A di đà phật, Đức Phật từ bi, cứu lấy thiên hạ này!"

Quay lại nói với thiếu niên bên cạnh: "Thái tử, nhân duyên của ngươi đã đến!"

Lý Vân Trạch nhìn ông một cái, bình tĩnh nói: "Đại sư, ta không còn là thái tử gì nữa, ngài sau này nên gọi tên ta đi.

Về nhân duyên bản thân, ta hiện tại đều khó bảo toàn, nếu như không phải ngài cùng các vị sư huynh, còn có những vị này che chở, ta sợ đã sớm bị gϊếŧ, hiện tại lúc này, không thể đi liên lụy nữ tử nhà khác”.

Phương trượng Vô Trần sờ sờ râu ria, cười ha hả nói: "Thái tử, lão nua cũng không có nói sai, nhân duyên này là là do trời định".

Năm nay Lý Vân Trạch mười hai tuổi, năm trước còn là Thái tử của Vân triều quốc, nói là Thái tử, nhưng hắn từ nhỏ lớn lên trong chùa miếu, căn bản là chưa từng trở về hoàng cung.

Khi mẫu thân hắn còn sống là hoàng hậu của Vân triều quốc, ngoại tổ phụ là Lễ bộ thượng thư.

Mười ba năm trước, ngoại tổ phụ phụng mệnh phụ hoàng đi phương nam cứu trợ thiên tai, lúc trở về gặp phải một đám thổ phỉ hung ác gϊếŧ chết tại chỗ.

Ngoại tổ mẫu nghe được tin dữ, sau đó cũng đi theo, chỉ lưu lại một cữu cữu còn chưa tới tám tuổi Lâm Tử Linh.

Lúc ấy mẫu hậu đang mang thai hắn, nhận được tin phụ thân mẫu thân liên tiếp qua đời, bi thương muốn chết, nhưng cũng biết bà không thể ngã xuống nữa.

Phụ thân cùng mẫu thân đều không còn nữa, nếu như bà lại xảy ra chuyện, vậy hài tử trong bụng bà cùng với đệ đệ duy nhất, chính là thịt cá trên thớt, mặc cho người ta làm thịt.

Lúc ấy Kiều quý phi đã sinh hạ đại hoàng tử nhị hoàng tử cùng trưởng công chúa, phụ thân cùng hai ca ca còn tay nắm binh quyền.

Bà được sắc phong hoàng hậu là vì áp chế Kiều quý phi.

Lúc bà chưa vào cung, Kiều quý phi một tay che trời ở hậu cung.

Chờ sau khi nàng tiến cung, tuy rằng bề ngoài tôn kính nàng là hoàng hậu, nhưng sau lưng chưa từng để nàng vào mắt.

Trước kia có phụ thân hộ bộ thượng thư ở đây, Kiều quý phi không dám đối phó với bà, hiện tại phụ thân qua đời, nhà nương đẻ không có bất kỳ chỗ dựa nào, cuộc sống của bà ở hậu cung không chắc yên ổn được.

Nhưng bà cũng không phải người không có thủ đoạn, lúc tiến cung, phụ thân cùng mẫu thân để cho bà mang theo nha hoàn ma ma đều là có năng lực, hoàng thượng đối với bà cảm giác mới mẻ vẫn còn.

Hơn nữa phụ thân cũng bởi vì công sai mà xảy ra chuyện, đại thần trong triều đối với Kiều gia có ý kiến không ít, Kiều quý phi không dám trắng trợn đối phó với hoàng hậu như nàng.

Bà lo lắng lúc sinh con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên sau khi cha nương qua đời, liền bắt đầu tính đường lui cho đệ đệ cùng đứa nhỏ trong bụng.

Nàng gọi đệ đệ vào cung, nhìn đệ đệ chưa tới tám tuổi, liền trầm mặc ít nói, lòng đều muốn tan nát, cố nén bi thương dặn dò đệ đệ một phen.

Hai tỷ đệ ở hoa viên nói thật lâu, lúc tách ra đệ đệ thở phì phò, ngay cả chào hỏi cũng không có, liền chạy ra khỏi hoàng cung.

Sau khi trở về ỷ vào không ai quản hắn, sách cũng không đọc được nữa, đi theo đám ăn chơi ăn chơi kinh thành kia lẫn lộn cùng một chỗ, tuổi còn nhỏ liền chiêu mèo ghẹo chó.

Ngay cả tiên sinh trước kia phụ thân mời hắn cũng bị tức giận rời đi, tỷ tỷ tuyên hắn tiến cung, hắn cũng không để ý tới, vẫn như trước ta làm theo ý mình.

Quản gia trong phủ nói hắn hai câu, đã bị hắn dùng roi quất một trận, tức giận cũng không muốn quản tiểu thiếu gia không biết tốt xấu này, chuộc thân, mang theo nương tử cùng hai đứa nhi tử rời đi.

Mẫu hậu đề phòng trước sau, rốt cuộc cuối cùng cũng sinh ra hắn bình an.

Nhưng đại thần trong triều thấy danh tiếng của Kiều gia càng ngày càng thịnh, liền đề nghị lập hắn làm Thái tử.

Hoàng Thượng tuy rằng hoang đường, nhưng người lại không ngốc, biết phụ tử Kiều gia tay cầm binh quyền, dã tâm bừng bừng, tuyệt đối không thể lập hài tử do Kiều quý phi sinh ra làm Thái tử.

Nghe đại thần đề nghị, Hoàng Thượng không chút do dự hạ chỉ, phong hắn làm Thái tử khi vừa mới sinh ra.

Lần này mẫu hậu cùng hắn lại một lần nữa trở thành mục tiêu của mọi người.

Mẫu hậu phòng ngừa người khác hại hắn, thức ăn của mình bị người động tay động chân cũng không biết.

Chờ đến lúc phát hiện, trúng độc đã rất sâu, thân thể cũng dần yếu đi.

Bà biết mình không còn bao nhiêu thời gian, không có biện pháp bảo vệ hắn lớn lên, liền mua chuộc thái y, tuyên bố với bên ngoài Thái tử yếu ớt, sợ không sống nổi đến khi trưởng thành.

Trước khi lâm chung lại đi cầu hoàng thượng, đưa hắn đến Thiện Hoa tự cách kinh thành hai trăm dặm, thận trọng nhờ vả bằng hữu phụ thân lúc còn sống, Vô Trần phương trượng.

Chùa Thiện Hoa tuy rằng không nổi danh như chùa Pháp Hoa ở kinh thành, nhưng nơi đó rất thanh tĩnh.

Vô Trần phương trượng cũng rất lợi hại, đem đứa nhỏ phó thác chăm sóc, có thể còn có cơ hội sống sót.

Nàng không muốn hài tử của mình làm hoàng thượng gì, thầm nghĩ hắn bình an lớn lên, rời xa hết thảy kinh thành.