Chương 13: Người đi chân đất không sợ đi giày

Trước khi ra ngoài, Lý Văn Tú lo lắng dặn dò: "Minh Triết, đừng lên núi một mình? Ở nhà chăm sóc muội phu, khi về chúng ta cùng nhau đi tìm đồ ăn".

Trước đây bà từng nghe phu quân mình nói trong núi có sói, bình thường người trong thôn không dám đến đó đốn củi, bà sợ tiểu nhi tử lên núi một mình sẽ nguy hiểm.

"Con hiểu rồi, nương đừng lo lắng! Con sẽ không ra ngoài, nương đi nhanh đi".

Diệp Minh Triết tiễn ba người ra cửa, thấy bọn họ đi xa, hắn vào sân đóng cổng rào lại.

Ba người cũng bước nhanh về phía thị trấn, trên đường đi gặp những người dân trong thôn đang đi lên núi, nhìn thấy ba người, có người vui vẻ chào hỏi, có người nói chuyện bằng giọng nói một cách châm chọc khıêυ khí©h.

Đối với loại châm chọc khıêυ khí©h, Lý Văn Tú cũng không cho bọn họ chút thể diện, đáp lại bằng thái độ không nóng cũng không lạnh.

Lúc bà bị phân gia rời khỏi nhà, cũng không có bao nhiêu người giúp bà nói lời tử tế, bây giờ phu quân của bà không có ở nhà, nếu bà không cứng rắn hơn, liệu bà có bị những người này trong nhà ức hϊếp đến chết hay không? Tương lai ra sao?

Diệp Vũ Đồng đi theo nương và đại ca, gặp người có quan hệ tốt liền tươi cười, đối với những người xem bọn họ như trò cười, thì nàng cũng học theo nương và đại ca bộ dáng không dễ bị ức hϊếp.

“Đại bá nương, Minh Hiên ca, Đồng Đồng muội muội, các người đi đâu thế?” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.

Diệp Vũ Đồng nghe giọng quen quen, nàng quay lại thì thấy đó là Diệp Vũ Tình, là đường tỷ của nguyên chủ, năm nay mười một tuổi, cũng là nữ chủ trong sách.

Tuy mới mười một tuổi nhưng mặt mày đã nảy nở, khuôn mặt trái xoan, miệng anh đào nhỏ nhắn, dưới lông mày mỏng có một đôi mắt phượng, tuy làn da hơi vàng nhưng không gầy như gà, thoạt nhìn Diệp Vũ Tình có vẻ không thiếu ăn.

Diệp Vũ Đồng nhớ lại cốt truyện trong sách, Diệp Vũ Tình đã trọng sinh trước khi chạy nạn một tháng, nên người trước mặt nàng đã trọng sinh.

Diệp Vũ Đồng sợ bị phát hiện nên đứng sau lưng nương không nói gì.

Lý Văn Tú liếc nhìn chất nữ nhỏ nhen từ nhỏ rồi mỉm cười nói:

“Ồ, là Vũ Tình à? Đại bá nương đưa Đồng Đồng lên thị trấn xem đại phu. Mấy ngày trước, phụ thân ngươi cùng tổ mẫu ngươi định bán Đồng Đồng. Đồng Đồng không đồng ý nên bị đánh như thế này.

Ngươi nói một nhà chúng ta đã phân gia, đâu phải phụ thân ngươi không có nhi nữ, dù không sống nổi cũng không thể bán chất nữ, đại bá ngươi tuy không có ở nhà nhưng Vũ Đồng vẫn còn nương và hai ca ca. Làm sao còn tới phiên phụ thân ngươi đem nàng đi bán?"

Diệp Vũ Tình thấy người qua lại ngày càng nhiều, sợ đại bá mẫu làm ô uế thanh danh nhà nàng nên cười nói: “Bá mẫu đang nói gì vậy? Phụ thân ta sao có thể bán Vũ Đồng muội muội được? Đó không phải là ý phụ thân".

Diệp Vũ Đồng ngẩng đầu giả vờ tức giận hỏi: "Vũ Tình tỷ, tỷ nói không phải nhị thúc muốn bán ta? Vậy tại sao thúc ấy lại bắt ta, không cho ta chạy trốn? Thúc ấy còn đánh vào đầu ta, có phải khi dễ phụ thân ta không có ở nhà sao?"

Nói xong, Diệp Vũ Đồng bắt đầu khóc, vừa khóc vừa đau khổ nói: "Nhưng phụ thân ta đã thay cả nhà đi tòng quân. Tại sao nhị thúc lại làm như vậy với chúng ta?"

Tỷ còn nói đó không phải ý của nhị thúc. Chẳng lẽ là ý của tổ mẫu? Ta rất hiếu thảo với người, ta từng giúp tổ mẫu giặt quần áo, nấu ăn, cho gà ăn, làm đủ mọi việc. Tại sao lại như vậy? Tổ mẫu tại sao lại muốn bán ta?"

Nàng càng nói càng thương tâm, nàng lại liếc nhìn Diệp Vũ Tình, giận dữ nói: “Tỷ ở nhà không làm gì, ăn nhiều, hàng ngày còn muốn ta giặt quần áo cho tỷ, tỷ còn xinh đẹp hơn ta, nhất định có thể bán rất nhiều tiền, tại sao tổ mẫu lại không bán tỷ?"

Nói xong, Diệp Vũ Đồng lao vào vòng tay Lý Văn Tú mà bật khóc, nhìn thấy ngày càng có nhiều người vây quanh mình.

Nàng giả vờ buồn bã hỏi: “Nương, tại tổ mẫu lại làm như vậy với con? Có phải vì phụ thân không phải do tổ mẫu sinh ra không? Nhưng chúng ta cũng làm việc nhà, tại sao tổ mẫu không cho chúng ta ăn? Tổ mẫu thật sự là muốn chúng ta chết đói sao?"

Lý Văn Tú cũng đỏ vành mắt, ôm nhi nữ vào lòng an ủi: “Đồng Đồng, đừng khóc, vết thương của con còn chưa lành, tất cả là do phụ mẫu không có khả năng bảo vệ con”.

Mấy người đang đứng gần đó nghe được liền thì thầm, cảm thấy lão bà Diệp Gia kia thật sự quá đáng, mặc dù không phải nhi tử của mình cũng không thể ép người ta đi chết.

Còn có Diệp lão đầu, người này cũng tàn nhẫn, dù sao cũng là máu thịt của ông ta, Đại nhi tử của ông ta đi tòng quân, lại để lão bà đuổi nhi tức phụ cùng tô nữ tôn tử ra ngoài, ngay cả lương thực cũng không cho.

Còn có lão nhị Diệp gia, cưng chiều nhi nữ hết mực nhưng lại muốn bán chất nữ, thật sự là không biết xấu hổ.

Diệp Minh Hiên nắm chặt tay, trịnh trọng nói: "Nương đừng buồn. Bây giờ nhi tử đã lớn, sau này con sẽ ở nhà".

Sau đó hắn quay lại nhìn Diệp Vũ Tình và vài người ác ý trong thôn.

Hắn nheo mắt nói: “Sau này nếu có người dám ức hϊếp chúng ta, lợi dụng nhà chúng ta, ta và đệ đệ nhất định sẽ cùng bọn hắn đánh nhau đến chết. Dù sao nhà ta cũng chẳng có gì, những người đi chân đất cũng là không sợ người đi giày nên cứ để bọn hắn tới".

Mọi người khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Minh Hiên điều rùng mình, tiểu tử này mới mười hai tuổi đúng không, tuổi còn nhỏ đã tàn nhẫn như vậy, nếu thật đắc tội hắn, liệu còn có thể sống tốt sao?

Đúng như những gì hắn vừa nói, những người đi chân đất không sợ những người đi giày, sợ là có nghĩa là liều mạng! Quên đi, tránh xa bọn họ ra. Người ngoài không dễ dàng can thiệp vào chuyện nhà của người khác.

Diệp Vũ Đồng không nghe thấy những lời ác ý nữa, liền che vết thương trên đầu lại nói: “Nương, ca ca, con nhức đầu quá”.

Nghe xong, cả hai đều lo lắng, Lý Văn Tú vội vàng nói: "Đồng Đồng, đi thôi, nương cõng con. Bây giờ chúng ta vào thành tìm đại phu".

Diệp Vũ Đồng không nói nữa mà nằm trên lương nương. Lý Văn Tú cõng nhi nữ trên lưng nhanh chóng đi về phía thị trấn.

Đám đông đang náo nhiệt nhìn thấy ba người rời đi thì bắt đầu nói chuyện với nhau.

Bà mối trong thôn kể: “Nghe nói thê tử Đại Phong đổi giỏ rau rừng để lấy một tiểu tử để xung hỉ cho Vũ Đồng. Xem ra bà ấy thật sự cứu được nhi nữ”.

Một nữ nhân khác thần bí nói: “Nhi nữ của Lý Văn Tú không sao, nhưng tiểu tử kia sợ rằng không được”.

"Này, có đúng thật không?"

Nữ nhân kia nhỏ giọng nói: “Nghe nói tiểu tử đó vẫn chưa tỉnh lại”.

Bà mối ngạc nhiên nói: “Vậy Vũ Đồng, nha đầu đó đã mượn mạng của tướng công sao?”

“Chắc chắn là đúng rồi. Nha đầu Vũ Đồng hôn mê mấy ngày, đại phu trong trấn cũng không thể trị được. Nhưng mà xung hỉ ngày thứ hai đã tỉnh lại”.

Diệp Vũ Tình nghe mấy người bàn tán, liền suy nghĩ sâu xa, đời trước không có xung hỉ, nhưng Diệp Vũ Đồng cũng tỉnh lại!

Đời này còn có xung hỉ, chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ nàng sống lại làm thay đổi sao?

Diệp Vũ Tình cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra ở kiếp trước, nhưng đã nhiều năm trôi qua nên nàng không thể nhớ được nhiều chuyện.

Thôi, tạm thời quên chuyện đó đi, nàng cũng sắp chạy nạn, cần phải sớm chuẩn bị, dù sao một nhà đại bá cũng không có gì đáng sợ.