Lý Văn Tú nhìn thấy nhiều quả trứng trên mặt đất bị giẫm nát, trong lòng rất đau lòng, nhìn thấy nhi nữ mình ngơ ngác đứng đó, bà nhẹ nhàng đẩy nhi nữ ra.
"Đồng Đồng, chúng ta giúp tiên nhân nhanh lên. Con xem, những quả trứng kia đã bị tiểu tiên nhân giẫm nát".
Diệp Vũ Đồng ngạc nhiên hỏi: "Tiểu tiên? Nương ơi, tiểu tiên ở đâu?"
Nàng có chút sợ hãi, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy tiểu thần nào cả, chẳng lẽ nương nàng đã nhìn thấy thứ gì đó mà nàng không thể nhìn thấy?
“Đây là gà tiên, vịt tiên, ngỗng tiên.” Lý Văn Tú chỉ vào đàn gà, vịt, ngỗng trên núi, gia cầm được thần nuôi không phải chỉ là những vị thần nhỏ sao?
"Haha, hahaha, nương mấy con gà, vịt và ngỗng này không phải là tiểu thần tiên, chúng là gia cầm bình thường. Thần tiên rời đi đã nói với con rằng chúng ta có thể tùy ý bắt và ăn thịt, không cần lo lắng".
Lý Văn Tú nghe vậy rất vui mừng, cầm giỏ trên tay đi nhặt những quả trứng dưới đất.
Diệp Vũ Đồng không bận nhặt trứng, nàng đi xem cây ăn quả trước, đây là loại trái cây nàng thích nhất.
Táo, cam, lê, chuối, nho, măng cụt, anh đào... Cây nào cũng trĩu nặng quả.
Ngoài ra còn có mấy cây sầu riêng, cây mít chưa ra trái do mới trồng được một thời gian ngắn.
Nhìn những cây ăn quả quen thuộc khắp sườn đồi, nàng nheo mắt cười, hái một quả măng cụt trên cây bên cạnh, bẻ ra cho vào miệng.
Lý Văn Tú đang bận nhặt trứng ở đó, nàng liền hái một trái măng cụt, bỏ vỏ cho vào miệng nương.
"Nương, nương cũng ăn thử đi. Thần tiên nói đây là măng cụt, ăn rất ngon".
Lý Văn Tú vừa định từ chối thì nhi nữ đã nhét thứ cùi trắng như tuyết vào miệng, vừa ngọt còn có chút chua, bà chưa bao giờ ăn món gì mà ngon đến thế.
Diệp Vũ Đồng hái thêm hai quả táo to, hai người gặm từng quả rồi bắt đầu nhặt trứng dưới đất.
“Đồng Đồng, chúng ta đã ăn nhiều đồ thần tiên như vậy, thật sự không sao chứ?” Lý Văn Tú lo lắng hỏi.
"Nương, thật sự không sao đâu, thần tiên nói ngài sẽ phải bế quan tu luyện rất lâu, những thứ này tạm thời không dùng đến, để con ăn, tùy ý sử dụng, không cần lo thần tiên trách móc con, cứ tuân theo quy củ của ngài ấy là được”.
“Ừ, nương phải làm theo quy củ.” Lý Văn Tú nhanh chóng trấn an.
Hai người tổng cộng nhặt được bốn giỏ trứng lớn, sau khi đặt trứng xuống tầng hầm trong tiểu viện, Diệp Vũ Đồng dẫn Lý Văn Tú đi ra ngoài đồng.
Lý Văn Tú mê mẩn các loại rau củ, lương thực, đúng là Tiên giới, có nhiều thứ bà chưa từng thấy bao giờ.
“Nương, khi chúng ta trở về, hãy lấy một ít lương thực và trứng, để cho chúng ta bồi bổ!”
Một nhà gầy đến mức mất dáng, nàng chưa bao giờ soi gương kể từ khi xuyên không, nhưng nhìn vào bàn tay và thân hình nhỏ nhắn của mình có thể biết nàng chỉ là một tiểu nữ hài gầy gò với mái tóc vàng.
Lý Văn Tú suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta còn chút đồ ăn, tạm thời sẽ không lấy, nếu tiên nhân cho phép, nương sẽ lấy mấy quả trứng và nấu canh trứng cho các con”.
Trong năm nạn đói này, bọn họ sống trong ngôi nhà tranh, gió lùa tứ phía, làm sao họ dám để thêm đồ ăn trong nhà?
Hơn nữa đồ ăn của tiên nhân ngon như vậy, nếu có người nhìn thấy cũng không có cách nào giải thích.
Diệp Vũ Đồng biết Lý Văn Tú lo lắng, trầm ngâm nói: “Vậy thì đừng lấy nữa, dù sao con có thể vào đây bất cứ lúc nào. Nương có cần gì thì cứ nói với con, hoặc con sẽ chuẩn bị trong bếp tiên nhan và mang nó ra ngoài".
Hai người bàn bạc, chuẩn bị ra ngoài, Lý Văn Tú chỉ cảm thấy trong nháy mắt đã trở lại túp lều tranh.
Nếu không phải trên tay bà có hai quả dưa chuột và vài quả dâu tây to màu đỏ tươi, bà sẽ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.
"Nương, để con xem hai ca ca đã ngủ chưa? Để bọn họ lại đây ăn dưa chuột và dâu tây".
Vốn dĩ nàng muốn kiếm thứ gì đó cho đỡ đói, nhưng nàng nghĩ bây giờ đã là ban đêm và cũng đã muộn nên hôm nay nàng chỉ ăn một ít trái cây để thỏa mãn cơn thèm, sau đó vào nấu một ít đồ ăn vào ngày mai.
Hơn nữa nàng cũng không cho Lý Văn Tú đi đến tiểu viện kia, giải thích những sản phẩm điện tử hiện đại đó rất phiền phức, nàng sẽ giải thích sau, nàng sợ nương sẽ không thể hiểu hết được.
Lý Văn Tú ngăn nàng lại, nói: "Đồng Đồng, trời cũng tối rồi, con vẫn chưa khỏe. Đi ngủ sớm đi. Nương sẽ mang cho bọn chúng lại dặn dò một tiếng".
Diệp Vũ Đồng có chút buồn ngủ, liền ngáp một cái nói: "Nương, con đi ngủ trước, nương và các ca ca cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút".
Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết đang nằm nói chuyện thì nghe nương từ bên ngoài gọi nhỏ, tưởng có chuyện gì nên đứng lên chạy ra ngoài.
Diệp Minh Triết vô tình đá trúng Lý Vân Trạch đang nằm đó, hắn chỉ nghe thấy một tiếng rên nhẹ rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Hai người cũng không để ý nhiều, sợ nương và muội muội xảy ra chuyện nên đi ra ngoài trước.
Lý Vân Trạch khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy hai bóng người đi ngang qua, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói thì lại ngất đi.
Hai người sau khi đi ra, thấy nương đứng ở ngoài sân, Diệp Minh Hiên vội vàng hỏi: "Nương, có chuyện gì vậy? Có phải muội muội..."
Lý Văn Tú nghe nhi tử lo lắng hỏi thăm, vội vàng giải thích: "Không sao, Đồng Đồng không sao đâu. Bây giờ đã ngủ. Nương có chuyện muốn nói với các con".
Vừa định nói, bà chợt nhớ trong phòng còn có tiểu tế đanh bất tỉnh nhân sự nên dẫn hai nhi tử đi ra ngoài.
Trước tiên, Lý Văn Tú đưa quả dưa chuột trên tay cho bọn họ rồi nói: “Đừng nói nhiều, ăn nhanh đi. Ăn xong nương sẽ nói cho các con biết làm thế nào mà có được nó”.
Diệp Minh Hiên cầm dưa chuột không nói gì, Diệp Minh Triết nghi hoặc hỏi: "Nương, đây là cái gì? Ăn được không?"
“Đồ ăn ngon, ăn nhanh đi, đừng nói chuyện.” Bà sợ hai nhi tử không chịu ăn, liền nói thêm: “Nương và Đồng Đồng đã ăn rồi, cái này để dành cho hai con”.
Hai huynh đệ nghe nương và muội muội đã ăn liền bắt đầu ăn, vừa cắn một miếng nhỏ, nhai trong miệng, Diệp Minh Triết bàng hoàng mở mắt ra, ngon quá.
Hắn đang định hỏi đây là cái gì thì chợt nhớ ra vừa rồi nương bảo hai người không được nói chuyện nên hắn không hỏi nữa mà bắt đầu ăn.
Diệp Minh Hiên tuy không được tròn mắt như đệ đệ nhưng vẫn rất ngạc nhiên, trước hạn hán họ chưa từng thấy một loại trái cây nào nhiều nước như vậy, chứ đừng nói đến bây giờ, thứ tốt như vậy từ đâu mà ra?
Hắn liền đưa một nửa cho Lý Văn Tú: “Nương, nương cũng ăn đi”.
Diệp Minh Triết cũng bẻ ra một nửa, cười nói: "Nương, hôm nay ăn cơm no quá, con cũng chưa đói, ngày mai để lại nửa này cho muội muội ăn".
Bà rất vui khi thấy hai nhi tử mình ngoan ngoãn, tuy cuộc sống một nhà khó khăn nhưng hai nhi tử điều có đức tính tốt, rất hiếu thảo và yêu thương muội muội.
"Hai con đừng nhường nữa mà ăn nhanh đi. Nương và muội muội con ăn rồi".
Hai người thấy nương giống như không nói dối nên cầm dưa chuột lên ăn, tuy nhiên cả hai đều không ăn hết định để lại một ít cho muội phu đang bất tỉnh.
Lý Văn Tú thấy cả hai đều không chịu ăn hết nên liền cảnh cáo: “Ăn hết đi, không chừa lại một miếng nào. Từ nay nương cho con cái gì cũng phải ăn ngay”.