Diệp Thanh Uyển khẽ lắc đầu, cũng không muốn vạch trần cậu. Dù gì có vạch trần thì cô cũng không lấy đâu ra gạo mà nấu.
Lão tổ bỗng nhiên nhớ về thời thơ ấu của mình. Tuy nói cô đã sống chín ngàn năm, nhưng thực ra trải nghiệm không phong phú bằng những tán tu mới tu luyện vài trăm năm.
Trong thế giới tu chân, càng có tu vi cao thì càng khó có con cái. Cha mẹ cô đều là cao thủ Nguyên Anh kỳ, phải đợi đến ba ngàn năm mới có được cô. Sinh ra đã mang linh căn hỗn nguyên, con đường tu luyện của cô luôn suôn sẻ.
Cô là thiên chi kiêu tử của Hỗn Nguyên Tông, người khác mỗi lần thăng cấp đều phải trải qua cảnh cửu tử nhất sinh, còn Diệp Thanh Uyển thì cứ như con cưng của trời, tiến bước thuận lợi một cách khó tin.
Cho nên, trong chín ngàn năm qua, lão tổ thực ra cũng không trải qua nhiều chuyện ở phàm trần, gần tám mươi phần trăm thời gian là bế quan tu luyện. Điều duy nhất không thuận lợi có lẽ là việc quản lý linh thú không tốt…
Nhưng mà... quả nhiên trên đời không có bữa trưa nào miễn phí! Ông trời đã chờ sẵn cô ở đây rồi. Chín ngàn năm tu vi tan thành mây khói, dù có dần khôi phục lại, cô vẫn phải bắt đầu lại từ giai đoạn luyện khí để một lần nữa đi trên con đường cầu đạo.
Càng nghĩ càng bực bội, Diệp Thanh Uyển lại dồn sự chú ý vào nồi thuốc trước mặt.
Thuốc này phải sắc liên tục đến tận ngày hôm sau. Diệp Thanh Uyển, với quầng thâm đen kịt dưới mắt, khẽ cử động cơ thể đang tê cứng.
"Chết tiệt!" Một lần nữa cảm nhận được cái "sức mạnh" của cơ thể phàm nhân này, cô lôi ra câu chửi thề mới học được để mắng mỏ vài lần.
“Chị ơi!” Tiếng gọi yếu ớt của Diệp Tiểu Xuyên vang lên từ phía sau. Nhóc con này tối qua nhất quyết không chịu về ngủ, Diệp Thanh Uyển cũng đành bó tay, để cậu ngồi lại cùng mình canh nồi thuốc.
Thân thể này dù yếu ớt không chịu nổi, kém xa tu sĩ bình thường, chứ đừng nói đến thể chất âm thiên mà cô từng sở hữu.
Nhưng cô nên cảm thấy may mắn vì đã nhập vào thân thể này, nếu không, Diệp Thanh Uyển có lẽ đã sớm biến mất.
Dù tiền thân của cô là người thế nào đi chăng nữa, cô cũng đã gánh trên vai mối nhân quả lớn. Từ nay về sau, cô phải đối xử tốt với ông cháu nhà họ Diệp để trả hết món nợ nhân quả này.
Diệp Thanh Uyển xoay người lại, xoa đầu Diệp Tiểu Xuyên, mỉm cười nhẹ nhàng: “Em là một đứa trẻ ngoan.”
Sau đó, cô bưng bát thuốc đi vào phòng của Diệp Ái Quốc. Diệp Tiểu Xuyên gãi đầu, lẩm bẩm: “Hôm nay chị giống… giống như…”
Cậu nhíu mày suy nghĩ mãi, nhưng một đứa trẻ sáu tuổi thì làm sao có thể nghĩ ra từ “già dặn” được.
Ở bên này, Diệp Thanh Uyển bưng bát thuốc vào phòng của Diệp Ái Quốc. Ông lão đang nằm trên giường, tự cho rằng mình sắp chết đến nơi, đang lau nước mắt vì không nỡ rời xa hai đứa cháu.
“Thuốc sắc xong rồi,ông ngồi dậy uống thuốc đi.”
Diệp Ái Quốc nhìn thấy Diệp Thanh Uyển thì lại thở dài. Con bé này trước giờ chẳng hiểu chuyện, lần này lại bị ngã xuống nước, chắc chắn đầu óc càng thêm rối loạn, thế mà còn dám nghĩ là có thể chữa khỏi cho ông!
Ông lão thở dài, “Uyển Uyển, con đừng…”
Diệp Thanh Uyển đưa bát thuốc đến, nghiêm nghị nói: “Ông uống đi!”
Diệp Ái Quốc: “…”
Cháu gái đột nhiên thay đổi tính tình, chẳng lẽ không phải là đầu óc bị rối loạn mà là… phát điên rồi?
Ông đưa tay ra, thầm nghĩ, thôi kệ. Nếu bị độc chết thì cũng chẳng sao, dù sao ông cũng gần đất xa trời rồi, trước khi đi không bằng chiều lòng đứa cháu một chút!
Nước mắt lưng tròng, ông lão uống cạn bát thuốc, trong lòng than thở: “Ôi, tội nghiệp hai đứa cháu của ta!”