Trịnh Triết chờ mãi, cuối cùng cũng đợi được cơ hội.
Hôm đó, Diệp Thanh Uyển vừa bước ra từ phòng thí nghiệm, tay cầm viên "đan giảm cân" do chính tay cô cẩn thận chế tạo.
"Bạn Diệp."
Một giọng nam vang lên, Diệp Thanh Uyển giật mình một chút, sau đó vỗ ngực: "Cậu làm tôi sợ hết hồn! Có chuyện gì thế?"
Giáo viên dạy Hóa là người Đông Bắc, cô cảm thấy ngôn ngữ vùng đó rất thú vị, nên thỉnh thoảng không nhịn được lại thốt ra vài câu có giọng Đông Bắc.
Khóe miệng Trịnh Triết giật nhẹ, nhưng cậu vẫn tiến lên, cung kính chắp tay: "Diệp đạo hữu, không biết đạo hữu có hứng thú với buổi đấu giá lần này ở Kinh Thành không?"
"Đấu giá?"
Đôi mắt Diệp Thanh Uyển sáng rực lên, lập tức quay sang nhìn Trịnh Triết.
Cô hứng thú chứ, từ lâu đã muốn tìm vài món đồ từ các tu sĩ để trao đổi, mà đấu giá lại là cơ hội tốt nhất!
Trịnh Triết thấy cô tỏ vẻ quan tâm, nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Lần này nhà họ Trịnh của chúng tôi nằm trong danh sách được mời. Nếu đạo hữu có hứng thú, có thể đi cùng với chúng tôi. Nếu có món đồ nào mà đạo hữu thích, nhà họ Trịnh nhất định sẽ dốc toàn lực để đấu giá giúp đạo hữu."
"Điều kiện?" Diệp Thanh Uyển bình thản buông hai chữ.
Trịnh Triết nhìn cô một lúc, rồi cúi người thật sâu, lễ phép nói: "Kính xin đạo hữu trên đường đến Kinh Thành lần này bảo vệ cho nhà họ Trịnh chúng tôi. Nếu sau khi trở về đạo hữu thấy nhà họ Trịnh đáng tin cậy, sau này chúng tôi nguyện ý dốc lòng phụng sự đạo hữu."
Diệp Thanh Uyển khoát tay: "Chuyện đó để sau này nói. Đấu giá thì tôi đồng ý, trong khả năng tôi sẽ bảo vệ các cậu. Nhưng cậu cứ gọi tôi là bạn học Diệp đi."
Việc cô muốn đi Kinh Thành không đồng nghĩa với việc cô muốn dính dáng đến nhà họ Trịnh. Việc bảo vệ họ chỉ là trong chuyến đi này. Thời thế hiện tại cô chưa nắm rõ, không thể bừa bãi mà đứng về phía ai. Tu luyện bản thân mới là con đường chính đáng.
Còn về chút tình cảm luyến ái của thân thể này với vị lão tổ nào đó, điều đó không liên quan đến cô, cô chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân.
Nói xong, Diệp Thanh Uyển bước nhanh rời đi. Đã có cơ hội tham gia đấu giá, cô phải chuẩn bị trước.
"Bạn học Diệp, khởi hành sau hai ngày được không?" Giọng Trịnh Triết vang lên từ phía sau.
Diệp Thanh Uyển quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: "Cậu không thi cuối kỳ à?"
Trịnh Triết: "..."
Diệp Thanh Uyển vừa rời đi, Trịnh Triết lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Duy Đạo.
Đầu dây bên kia như đang chờ đợi tin tức, cuộc gọi gần như được nhận ngay lập tức.
"Sao rồi?" Giọng nói có vẻ gấp gáp.
"Cô ấy đồng ý rồi." Trịnh Triết nhíu mày, "Cô ấy thực sự là người đã gϊếŧ Trương Hoành Thư sao?"
Trịnh Duy Đạo nở một nụ cười: "Tên nhóc nhà họ Khổng dẫn theo đám người đó đều không phải tu sĩ. Thời gian đó không có tu sĩ nào khác đến Hoành Đoạn Sơn. Cô ấy lại bí ẩn xuất hiện, nên khả năng cao chính là cô ấy. Lần này đến Kinh Thành, chúng ta cũng có thể kiểm chứng năng lực của cô ấy."
Trịnh Triết gật đầu. Người đó vừa nhìn đã phát hiện ra Thiên Nhãn của cậu, chắc chắn không phải người tầm thường, tu vi lại không thể nhìn ra, có lẽ là một tu sĩ cấp cao.
"Ngày mai bố sẽ cho người... không, bố sẽ đích thân đến đón các con."
Khóe miệng Trịnh Triết khẽ giật: "Cô ấy tạm thời chưa đi được."
"Tại sao?" Trịnh Duy Đạo ngẩn người.
"Cô ấy nói phải thi cuối kỳ."
Trịnh Duy Đạo: "..."
Kinh Thành.
“Trời ơi! Thằng này không phải chịu không nổi trước buổi đấu giá chứ?” Một thằng nhóc mặt búng ra sữa khoảng đôi mươi đang ngồi xổm trên đất, nhìn vào cái ổ nhỏ trước mặt.
Trong ổ, một con thú nhỏ toàn thân tuyết trắng, mình mẩy đầy thương tích, chỉ lớn bằng một con mèo, đang nhắm mắt, hai bàn chân trước co lại như phòng thủ, đến cả lúc bất tỉnh cũng không buông lỏng.