"Chị?" Diệp Tiểu Xuyên thấy chị mình lại thất thần, liền nhón chân định lấy cái bát không.
Diệp Thanh Uyển lúc này cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều, liền tránh tay cậu ra.
Ánh mắt Diệp Tiểu Xuyên ngay lập tức trở nên ảm đạm, chị gái hôm nay không mắng cậu, làm cậu có chút vô tư quá mức.
"Xin lỗi..."
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu, cắt ngang lời xin lỗi của cậu. Diệp Thanh Uyển nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, giọng cũng trở nên dịu dàng, “Mang bát cất đi rồi đi xem ông nội thế nào nhé.”
Mắt Diệp Tiểu Xuyên lập tức đỏ hoe, đôi chân gầy guộc bước lẽo đẽo theo bên cạnh cô.
Căn nhà này thật sự rất nghèo. Nhà bếp trống không, chỉ còn chút cháo ấm trong nồi, hũ gạo thì đã không còn hạt nào. Trên bếp vẫn còn nửa củ linh sâm nhỏ. Nhưng với cô, thứ này chỉ như muối bỏ biển, nên Diệp Thanh Uyển cũng không vội ăn hết.
"Em đã ăn gì chưa?"
Diệp Tiểu Xuyên vội vàng gật đầu lia lịa, nuốt khan, “Em ăn rồi!”
Lão tổ bây giờ mới để ý kỹ, liền nhận ra cậu bé đang nói dối.
Cô không nói gì thêm, chỉ với tay lấy một bát cháo, múc cho cậu một bát đặc nhất có thể rồi đưa ra.
“Không, không, em không đói!” Diệp Tiểu Xuyên lùi lại một bước, đây là phần dành cho chị bị bệnh và ông nội. Cậu khỏe mạnh, không muốn lãng phí.
Diệp Thanh Uyển trong lòng thấy xót xa, chậm rãi nói từng chữ, “Ăn đi, sau này sẽ không còn phải chịu đói nữa.”
Một lão tổ sống chín ngàn năm như cô, nếu đến cả việc lo cho cậu bé có bữa ăn no cũng không làm được, thì đừng mơ tưởng quay lại Linh giới, tốt nhất là tìm một hòn đá mà đập đầu chết cho xong.
Diệp Tiểu Xuyên theo phản xạ mở to mắt, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dần dần hiện lên chút nghi ngờ. Chị gái… sao tự nhiên lại tốt thế này? Chẳng lẽ lại đang có mưu đồ gì?
Diệp Thanh Uyển: "..."
Vậy nên cô chị trước đây của cậu tệ đến mức nào chứ?
“Ăn đi, ăn xong rồi đi thăm ông nội.”
Nghe xong câu này, Diệp Tiểu Xuyên rõ ràng dao động, liếʍ đôi môi khô khốc, rồi cẩn thận từng miếng nhỏ mà húp bát cháo.
Diệp Thanh Uyển nhìn mà không khỏi đau lòng, thầm nghĩ cậu bé này còn nhỏ như vậy…
Sau khi Diệp Tiểu Xuyên ăn xong, cậu lập tức dẫn Diệp Thanh Uyển đi vòng qua hành lang đến một căn phòng phía sau nhà.
Căn phòng tối om, hiển nhiên là ông nội của nhà họ Diệp, Diệp Ái Quốc, đã để lại căn phòng tốt nhất cho hai chị em họ. Chỉ là Diệp Thanh Uyển trước đây không biết điều, đuổi em trai ra ngủ với ông nội.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông lớn tuổi nằm trên giường. Ông cụ này tóc và râu đã bạc trắng, khuôn mặt tiều tụy vô cùng, nhưng đôi mắt vẫn còn sáng, rõ ràng là trước đây ông là một người rất hoạt bát và khỏe mạnh.
“Ông nội!” Diệp Tiểu Xuyên ngọt ngào gọi.
Ánh mắt Diệp Ái Quốc lập tức trở nên dịu dàng, ông gật đầu hỏi: "Ăn cơm chưa?"
“Ăn rồi! Chị gái múc cho con ăn!” Cậu bé cao giọng, còn cẩn thận quay lại nhìn Diệp Thanh Uyển một cái.
Diệp Ái Quốc khựng lại, ánh mắt lúc này mới rơi vào Diệp Thanh Uyển, ông hơi nhíu mày: “Con lại đang bày trò gì nữa đây?”
Diệp Thanh Uyển nghẹn lời, há miệng nhưng không biết nói gì.
Diệp Ái Quốc không để ý lắm, ông đột nhiên thở dài, giọng trầm buồn: “Ông sắp không xong rồi, hai chị em con là người thân duy nhất của nhau trên đời này. Tiểu Xuyên hiểu chuyện, nhưng còn quá nhỏ.”
Ông dời ánh mắt khỏi Diệp Tiểu Xuyên đang rưng rưng nước mắt, nhìn sang Diệp Thanh Uyển: “Con đừng mù quáng nữa! Thằng nhóc họ Từ kia tuyệt đối không phải người tử tế! Nghe ông đi, ông sống nhiều hơn con, ăn muối còn nhiều hơn con ăn gạo, ông sẽ không hại con đâu!”