Chương 13

Diệp Tiểu Xuyên giống như đang khoe khoang, kéo Diệp Thanh Uyển ra góc tường: “Dưa hấu có quả rồi, sắp có dưa ăn rồi!”

Diệp Ái Quốc xoa râu cười rạng rỡ, Diệp Tiểu Xuyên ríu rít: “Ông nói lần này nhà mình sẽ ăn trước, vài hôm nữa rau ngoài ruộng chín hết rồi, chúng ta sẽ đem ra chợ bán.”

“Bán đi bán đi.” Mau chóng làm giàu nào.

“Ngày mai ông sẽ lên núi một chuyến.” Diệp Ái Quốc đột nhiên nói, khiến hai đứa trẻ ngẩn ra.

Diệp Tiểu Xuyên lập tức chạy tới nắm chặt vạt áo ông, nước mắt tuôn rơi: “Đừng đi, ông ơi đừng lên núi!”

Diệp Ái Quốc chỉ xoa đầu Tiểu Xuyên, lắc đầu nhẹ nhàng.

“ Ông còn định lên núi làm gì chứ, ngoài ruộng còn nhiều rau mà?” Diệp Thanh Uyển nhướn mày.

“Phải vài ngày nữa rau mới chín.”

Chắc là gạo vay mượn trong nhà cũng sắp hết rồi.

Diệp Thanh Uyển suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu ông muốn đi, thì phải dẫn con theo.”

Diệp Ái Quốc ngạc nhiên, trừng mắt nhìn cô: “Con nha đầu này định xen vào chuyện người lớn à?”

“Nếu ông đi thì phải dẫn con theo, nếu không ông đừng mong đi.”

“Con bé ngốc, trên núi không phải trò đùa đâu!”

“Ông cứ yên tâm, con sẽ không vướng chân ông đâu.” Trong lòng Diệp Thanh Uyển thầm nghĩ, chưa biết chừng ai vướng chân ai đây.

Diệp Ái Quốc không thể cãi lại cô, đành phải đồng ý, nhưng bắt cô phải hứa đủ điều.

Diệp Thanh Uyển bĩu môi, thuận tiện đồng ý hết.

“Ông ơi, con cũng đi!” Diệp Tiểu Xuyên nhảy lên, hào hứng.

Lần này không cần Diệp Ái Quốc nói gì, Diệp Thanh Uyển đã nhanh tay vỗ nhẹ một cái vào đầu cậu : “Đi cái gì mà đi! Ở nhà ngoan ngoãn chờ dì Lý là được!”

Kế hoạch lên núi đã được quyết định. Diệp Tiểu Xuyên được gửi sang nhà dì Lý bên cạnh, còn Diệp Ái Quốc dẫn Diệp Thanh Uyển, mang theo gùi, khởi hành từ sáng sớm leo lên núi.

Khu vực dãy núi Hoành Đoạn trải dài rộng lớn, ngay cả khu vực ngoại vi cũng đầy nguy hiểm, còn bên trong thì Diệp Ái Quốc không dám bén mảng đến. Lần trước, chỉ vừa bước chân vào khu vực ngoại vi một chút, ông đã suýt mất mạng. Lần này, vì có cháu gái đi theo, ông quyết định không đi sâu vào trong nữa, chỉ định hái ít rau rừng, săn vài con thỏ rồi trở về.

Hai ông cháu đi suốt đến trưa mới tới vùng ngoại vi, đường núi toàn là bụi rậm và gai góc.

Diệp Ái Quốc thở hắt ra một hơi, quay lại nhìn đứa cháu gái nhất quyết đòi theo: “Ông bảo đừng theo mà không nghe, mệt rồi chứ gì, lần sau đừng... Ủa? Con không mệt à?”

Cô cháu gái đầy sức sống đáp: “Không mệt chút nào ạ!”

Diệp Ái Quốc muốn nói gì đó, nhưng bị nghẹn lại, không biết phải nói gì thêm.

Diệp Thanh Uyển nheo mắt, hít một hơi thật sâu. Mặc dù linh khí ở đây kém xa giới tu chân, nhưng vẫn nhiều hơn bên ngoài. Nơi này chắc chắn có linh thảo!

Mắt cô sáng lên: “Ông ơi, lần trước ông đào được nhân sâm ở đâu vậy?”

Diệp Ái Quốc trợn mắt: “Con đừng mơ tưởng, ông không đưa con đến đó đâu!”

Diệp Thanh Uyển bĩu môi, Diệp Ái Quốc cốc nhẹ vào đầu cô: “Nghe lời ông, con bé này gan cũng lớn quá rồi!”

Ông càu nhàu một hồi rồi bắt đầu đặt bẫy quanh khu vực. Những người già như ông thường có rất nhiều kỹ năng hữu ích.

Sau khi đặt xong bẫy, hai người đi về phía một bãi cỏ gần đó, nơi có nhiều dương xỉ và dâu rừng.

Trước đây, ông thường hái những loại này mang về cho Diệp Tiểu Xuyên và cô. Diệp Thanh Uyển cũng cúi người nhặt ít dâu cho cậu em nhỏ.

Diệp Ái Quốc hài lòng gật đầu, vui vẻ đi hái dương xỉ.

"Chốc nữa vào trong xem có nấm không, ngon nhất là gà hầm nấm. Nếu chiều nay bắt được gà rừng thì tuyệt, không thì xào lên cũng ngon."

Ông vừa nói xong thì bụng Diệp Thanh Uyển liền sôi réo. Từ khi cô không còn phải giữ bộ mặt thanh cao của tiên nhân và bắt đầu ăn uống, cô đã chẳng còn chút tự tôn nào.