Chương 8

Điền Đường vừa nói xong, thấy trên mặt Điền đại bá mẫu lộ ra vẻ khó xử, đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, nói tiếp: “Theo ta thấy vẫn là nên để bọn họ từ hôn thì tốt, hiện tại Điền gia có ba hộ, đại bá nhị bá còn có cha ta, nhưng đều phải nối dõi tông đường, vậy thì mỗi hộ đều phải có nam đinh, cho nên Cúc Hoa tỷ và Đào Hoa tỷ nhất định phải tìm được nữ tế tới ở rể, Thanh Thảo tỷ cùng Hồng Thảo tỷ cũng nhất định phải có một người, nhà ta cũng sẽ có một người, hơn nữa nữ tế tới ở rể còn phải tốt, dù sao Điền gia còn muốn truyền lại nhiều thế hệ, không tìm một nam nhân tốt không được.”

“Vậy chúng ta cũng phải tìm nữ tế tới ở rể sao?” Điền Thanh Thảo đứng ở bên cạnh tường hỏi.

Điền Đường gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Đúng, vì nối dõi tông đường cho Điền gia, nhất định phải tìm nữ tế tới cửa, hơn nữa còn phải là nam nhân tốt.”

Điền Cúc Hoa nhìn Điền đại bá mẫu, thuyết phục: “Nương, bà bà tính lại số mệnh, năm nay chắc chắn không gả được, người đi nói cho bọn họ trước đi, nếu bọn họ nguyện ý chờ, sang năm ta nhất định sẽ gả.”

Có Điền Cúc Hoa cam đoan, rốt cuộc Điền đại bá mẫu mới bình tĩnh lại được, “Được, nhớ những lời ngươi nói, bây giờ ta sẽ đi nói chuyện này với bọn họ.”

Chuyện Điền Cúc Hoa cuối cùng cũng giải quyết xong, lúc Điền đại bá mẫu ra cửa, Điền mẫu liếc mắt nhìn về phía Điền Đường.

Điền Đường nhanh chóng hiểu ra, nàng vội xoay người đỡ lấy lão bà bà nói: “Bà bà, ta đưa người về nhà, đi chậm một chút, đừng vội.”

Mãi cho đến khi ánh mắt Điền mẫu đằng sau biến mất, Điền Đường mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nàng thấp giọng cùng lão bà bà lẩm bẩm: “Bà bà, ta cảm thấy đoán mệnh thực sự dễ dàng, ta có thể theo người học không? Nếu như học xong đoán mệnh, về sau ta không muốn thành thân, có thể nói qua với cha nương ta, nếu không ta theo người học đoán mệnh đi, dễ lừa như vậy...... à không , truyền thừa, cũng không thể mất.”

Lão bà bà quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười: "Ngươi cho rằng những lời vừa rồi ta nói đều là gạt người sao?"

Điền Đường xụ mặt lắc đầu: “Sao có thể chứ, lời bà bà nói khẳng định đều là sự thật.”

Lão bà bà lại cười: "Được rồi, có một số việc ngươi nên biết sớm muộn gì cũng sẽ biết, sau này cứ cách hai ngày lại nấu cho ta một bữa cơm, hơn nữa nhớ cho muối vào, ngươi đi chơi đi, ta cũng nên về nhà.”

Nói xong, tay lão bà bà rút khỏi tay Điền Đường, chắp tay sau lưng thong thả về nhà.

Điền Đường nhìn bóng lưng của lão bà bà, chậm rì rì đi theo phía sau, thẳng đến khi thấy lão bà bà an toàn về đến nhà, nàng đứng tại chỗ một hồi xong mới xoay người rời đi.

Chân nàng đá hòn đá, trong tay nghịch sợi dây đỏ trên cổ tay.

Thời buổi này tuyệt đại đa số nam nữ thành hôn đều là hôn nhân mù quáng, làm nữ nhân trời sinh yếu thế, không có quyền lựa chọn.

Ngay cả thời hiện đại, mọi người cũng hay bị thúc giục kết hôn và sinh con cũng, chứ đừng nói đến hiện tại.

Muốn tìm được một nam nhân tốt rất khó, muốn không kết hôn cũng rất khó, nếu thật sự có thể trở thành thầy bói, sau này không muốn kết hôn liền kiếm được cái cớ rất tốt.

Vừa đi, trong lòng Điền Đường vừa lên kế hoạch cho tương lai, suy nghĩ một lát liền đem chuyện này đè xuống đáy lòng.

Nàng mới mười tuổi, về sau lại suy nghĩ việc này cũng không muộn, đến lúc đó cấp bậc trong trò chơi sinh hoạt của nàng cao, nếu không làm chủ được, nàng sẽ rời nhà trốn đi, không đúng, nàng sẽ chu du khắp thiên hạ, nàng mới không muốn trở thành hàng hóa bị nam nhân chọn lựa đâu.

Điền Đường ngẩng đầu, len lén nhìn sân nhà mình, thấy nương nàng đang làm việc ở bên trong, vội vàng lách qua cửa.

Đi tới ngoài cửa nhà Điền đại bá mẫu, Điền Đường ghé sát cửa hô: “Cúc Hoa tỷ.”