Chương 45

Khu đất này mới được mở ra, bởi vì có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, Điền Đường dứt khoát gom những mảnh đất này trở thành một đồng ruộng.

Khu đất trũng bên ngoài thôn Điền gia có địa thế cũng cực kỳ bằng phẳng, chỉ bởi vì đủ loại nguyên nhân, dẫn đến việc khu đất này không thích hợp để trồng trọt, dần dà cũng bị bỏ hoang, thời gian dài trôi qua, khắp nơi trên mảnh đất này đều là cỏ khô cùng bụi gai.

Hôm nay nhìn lại, mảnh đất này bị từng khối từng khối đất thay thế.

100 khối đất, hàng ngang 10 khối, hàng dọc cũng 10 khối.

Sau khi xác nhận gieo trồng, Điền Đường thiết trí vách ngăn màu lam của khu an toàn bao vây nơi này, ngoại trừ nàng ra, cấm bất luận kẻ nào ra vào.

[Có sử dụng kỹ năng (trồng trọt) không?]

[Vâng]

Điền Đường nhìn kho hàng trong trò chơi của mình.

Khoai lang: 1 củ khoai lang mọc mầm =1 miếng đất.

Khoai tây: 5 củ khoai tây mọc mầm =1 miếng đất.

Đậu tương: 10 hạt đậu tương nảy mầm =1 miếng đất.

Trong tay nàng có khoai lang, khoai tây và đậu tương, mỗi loại có số lượng 200.

Xác nhận điểm này, Điền Đường không do dự nữa, chia ruộng tốt trước mắt thành 4 phần, trong đó 40 miếng đất trồng khoai lang, 20 miếng đất trồng khoai tây, 20 miếng đất trồng đậu tương, còn lại dùng để trồng cải trắng.

Tiêu thụ 40 củ khoai lang, 100 củ khoai tây, 200 hạt đậu tương, 100 bắp cải trắng.

Về phần những nơi trũng kia, sau khi những hạt giống kia gieo xuống đã qua trọn ba ngày, nhưng đến bây giờ những hạt giống kia còn chưa có dấu hiệu chín muồi.

Cũng may bọn chúng cũng không có dấu hiệu chết héo, chỉ riêng điểm này đã đủ khiến cho Điền Đường cảm thấy kinh hỉ.

Dù sao những hạt giống kia cũng không phải do trò chơi tặng, mà là nàng mua được trên trấn, ngay từ đầu nàng còn lo lắng không thể dùng kỹ năng trồng trọt của trò chơi để gieo trồng những hạt giống kia, hiện tại xem ra, những thứ kia chỉ là phát triển chậm, nhưng vẫn sinh trưởng bình thường như cũ, như vậy là đủ rồi

...

Điền Đại Nữ lại một lần nữa đứng ở bên ngoài ruộng đất, hơi khom người nhìn màu xanh đang lớn dần bên trong.

"Ngươi là tỷ tỷ của thần sứ đại nhân sao?"

Điền Đại Nữ bỗng dưng quay đầu lại, nhìn thấy người nói chuyện đang ôm một đứa bé, trong tay còn dắt một đứa bé, thân hình gầy yếu, như là có thể bị gió thổi ngã bất cứ lúc nào.

Nàng có chút sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu: "Đúng, ta là."

Điền Đường không cho mọi người gọi nàng là "Thần sứ đại nhân", nhưng các thôn dân vẫn dùng xưng hô như vậy gọi nàng, Điền Đại Nữ cũng nghe qua rất nhiều lần, lúc này đối phương nói như vậy, nàng hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc.

"Ta biết mà, ta đã gặp qua ngươi," Nữ nhân nở nụ cười, "Ta tên Tú Tú, Vương Tú Tú, là người của thôn Lâm, thôn Lâm cách thôn Điền gia không xa."

Điền Đại Nữ biết thôn Lâm, lập tức gật đầu, Vương Tú Tú cười chua xót: "Lúc trước thổ phỉ chạy tới, người nhà ta chạy nhanh, sau đó...... Sau đó ta liền mang theo hài tử đi trên trấn, nhưng trên trấn cũng không có cơm ăn, là thần sứ đại nhân đã cứu ba mẹ con chúng ta."

Điền Đại Nữ không biết nên an ủi như thế nào, giọng nói run run nói: "Sẽ tốt thôi."

"Ta biết." Vương Tú Tú nở nụ cười, nếu như không phải thấy Điền Đại Nữ dễ ở chung, nàng cũng không dám chủ động tìm nàng, "Cho nên mỗi ngày ta đều tới nơi này xem, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối cũng vậy, nhìn những mềm cây này lớn lên từng chút một, ta liền biết, về sau nhất định sẽ ổn."

Điền Đại Nữ quay đầu lại, cũng nghiêm túc nhìn những mầm cây đã cao lên kia. Bây giờ là ngày thứ ba sau khi những hạt giống này được gieo trồng, buổi tối là có thể thu hoạch được và đặt trên sàn giao dịch để bán.

Ngoại trừ các nàng, bởi vì mảnh đất này ở ngoài, thời điểm các thôn dân lui tới đi ngang qua sẽ dừng lại ở chỗ này một lát, nhìn mầm cây bên cơ hồ đã thành thục liền lộ ra nụ cười hạnh phúc.