Còn có một điểm quan trọng nhất, đó chính là sắp đến mùa đông, thảm thực vật trên núi sẽ dần dần bị che phủ, đến lúc đó muốn thu thập dược liệu đã khó lại càng thêm khó, điều này khiến người trong thôn không có thu nhập, cho dù cải trắng trong đại sảnh giao dịch có rẻ tới đâu, cũng vẫn sẽ có không ít thôn dân tiết kiệm tiền ăn mặc.
Trong chuyên ngành kiếp trước của Điền Đường có một môn tên là kinh tế học, nội dung cụ thể trong sách nàng không nhớ rõ, nàng chỉ nhớ là nói về lưu thông và thị trường, chỉ có dưới tình huống có nhu cầu cần được lưu thông, thì lúc đó thị trường mới có thể phát triển.
Trong thị trường mà nói, điều kiêng kị nhất chính là tích tiền, người dân không có cảm giác an toàn sẽ tích tiền trong tay, điều này sẽ dẫn đến thị trường không được lưu thông, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển.
Chỉ khi tiền trong tay dân chúng lưu động trong thị trường, mới có thể kí©h thí©ɧ sự phát triển.
Hiện tại vấn đề mà nàng gặp phải chính là ở chỗ này, thôn Điền gia chỉ là một thôn xóm, chuyện kí©h thí©ɧ phát triển hẳn là chuyện quốc gia phải làm, nhưng hiện tại chiến tranh không ngừng, chỉ khi dân chúng nắm tiền trong tay thì mới có thể an tâm sống qua ngày.
Mà nàng lại muốn dưới hoàn cảnh ác liệt này, kí©h thí©ɧ thôn Điền gia gia tăng giao dịch thị trường, nhất định phải tìm lối tắt khác.
Trên đường trở về nhà, Điền Đường vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, nàng tự nhiên bỏ qua sự khác thường của xung quanh, thẳng cho đến khi Điền Cúc Hoa nắm tay nàng chặt hơn trước một chút, nàng mới hoàn hồn lại.
Lúc này nàng nhạy bén nhận thấy được bầu không khí có chút không đúng, lúc nàng quay đầu lại mới phát hiện không chỉ có những người lúc trước nàng gặp ở trấn bên cạnh là phụ nữ và trẻ em, phía sau những người này còn ba bốn mươi người đang đi theo, có nam có nữ, già trẻ đều có cả. Xa xa, ở phía sau bọn họ, có một số người trong mắt tràn đầy sự cầu xin, nhưng cũng có một số người, trong mắt bị tham lam chiếm cứ.
Chỉ trong chốc lát, trong lòng Điền Đường đã có tính toán.
Mặc kệ những người này là bị những lời kia của nàng thu hút, hay là bị một đám người bọn họ ra khỏi trấn lôi kéo, hoặc là nguyên nhân khác, trong lòng bọn họ đều đang có chủ ý.
Bọn họ đã ở trấn Thu Phong đợi rất lâu, dần dần không xin được cơm, nếu như họ rời đi theo nàng thì có lẽ còn có thể xin được một miếng cơm ăn, vậy đương nhiên là không thể tốt hơn, nếu như không thể, cùng lắm thì trở về trấn Thu Phong.
Về phần những người mắt lộ vẻ tham lam, nghĩ cũng biết mục đích của bọn họ là gì.
Điền Đường quay đầu lại, ánh mắt dần dần trầm xuống. “Tiểu muội…”
“Không có việc gì, Cúc Hoa tỷ quên tình trạng trong thôn rồi sao?” Điền Đường thấp giọng trấn an nàng.
Chỉ là một câu nói ngắn ngủn, sự bất an của Điền Cúc Hoa trong nháy mắt liền biến mất, nàng lập tức gật đầu: "Không!"
Hai canh giờ đi đường, đối với Điền Đường mà nói là vô cùng lâu, nhưng là đối với những người khác mà nói, tựa hồ đều đã tập mãi thành thói quen.
Rất nhanh, bọn họ liền nhìn thấy thôn xóm cách đó không xa đang bốc lên khói bếp.
Điền Đường ngẩng đầu nhìn về phía thôn trang. Lúc đứng trong thôn Điền gia, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy một tầng vách ngăn mỏng màu lam, nhưng từ bên ngoài nhìn vào bên trong, tầng vách ngăn kia tựa hồ như không tồn tại.
Bộ dáng đám người đi theo phía sau nàng sau khi nhìn thấy thôn này đều có chút thất vọng, đặc biệt là những người có ánh mắt lộ vẻ tham lam, bọn họ nhìn nhau một hồi lâu, đều thấy được tâm tình giống mình từ trong mắt đối phương .
“Tiểu muội!!!” Điền Đại Nữ đứng ở trong vách ngăn, vẫy tay với Điền Đường, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn quyết định chạy vọt ra ngoài, đến trước mặt Điền Đường ôm chặt lấy nàng nói: “Tiểu muội, may mà ngươi đã trở về, làm ta lo muốn chết!”
Điền Đường bị Điền Đại Nữ ôm vào trong ngực, sắc mặt nàng ửng đỏ.