Chương 3: Cầm ngọc

Chương 3: Convert by Apple

Hoãn nửa ngày, Đái Nghiêu mới thoát ra khỏi cái cảm giác trời đất quay cuồng. Hắn xoa xoa dạ dày, khẩu vị một chút cũng không có. Nhìn đồ ăn trong tủ lạnh, chỉ cảm thấy từng đợt buồn nôn.

"Mình bị làm sao vậy?" Trước kia cũng đâu có yếu đuối đến vậy? Cho dù là ăn bánh bao khô với nước lạnh, Đái Nghiêu cũng không nháy mắt một cái nuốt vào bụng. Chẳng lẽ là bị cảm nắng? Cũng không đến mức đó! Từ sau khi phá thân, hình như sức khoẻ hắn, thân thể hắn ngày càng lụn bại.

Vẫn là đợi chút biết đâu có khẩu vị lại rồi sao!

Hắn về phòng mở cặp sách, lấy ra một hộp gỗ tử đàn nhỏ. Trong hộp có một khối ngọc cùng sổ đỏ nhà hắn, ngọc là lúc sinh nhật 18 tuổi Lê thúc tặng cho hắn. Hắn trộm tìm Thất người mù hỏi qua, Thất người mù nói giá trị có thể lên tới vài vạn. Thời điểm Lê thúc vừa mới xảy ra chuyện, hắn có nghĩ sẽ đem khối ngọc bán đi. Nhưng đây chính xác là món đồ duy nhất Lê thúc để lại cho hắn, tất cả đồ vật của công ty Lê thúc sở hữu, đều bị chủ nợ thu đi rồi. Chỉ còn lại một khối ngọc, nếu hắn lại bán đi, trên đời này, còn cái gì có thể chứng minh sự tồn tại của hắn ở thế giới này được nữa?

Nhưng hiện tại…Vẫn không nên chấp nhất, hắn đem khối ngọc kia cất vào trong túi, quyết định đi tiệm cầm đồ ở cửa thôn Lưu Hanh đem khối ngọc cầm trước. Cái tiệm cầm đồ này có tuổi đã vài thập niên, nó đã luôn ở đó ngay từ ngày đầu thôn được dựng lên, lúc đầu kêu hiệu cầm đồ Lưu Hạnh, hiện tại sửa tên thành tiệm cầm đồ Lưu Hưởng, nghe nói là sản nghiệp tổ tiên Thẩm gia. Hắn cầm khối ngọc, vào tiệm cầm đồ.

Tiệm cầm đồ được trang hoàng bằng vật liệu Thanh triều, trời theo năm tháng đến giờ vẫn còn sử dụng, cho một loại cảm giác cổ kính, hoài cổ. Toàn bộ khu Tây Thành chỉ có một cái tiệm cầm đồ, cho nên có không ít người cầm đồ vật tới thế chấp. Đặc biệt là gần đây Tây Thành quy hoạch, nhiều nhà bị phá bỏ và di dời, không ít dân cờ bạc thua trận vẫn cứ đâm đầu bỏ muối xuống biển, kéo khoản nợ càng ngày càng nhiều. Vì thế trong nhà đồ vật đáng giá nào đều cằm đến tiệm cầm đồ, vẻ mặt thất hồn lạc phách, phảng phất như vừa tỉnh lại từ giấc mộng dài tưởng chừng không có hồi kết.

Mỗi người đều có số của họ, không vượt qua được bản ngã, dụ hoặc của thói đời, vĩnh viễn phải lăn lộn phân cao thấp với vận mệnh .

Đái Nghiêu đem ngọc trụy nhi từ hộp gỗ đàn lấy ra, giao cho bên thẩm định. Đối phương nhìn thoáng qua, ánh mắt lộ ra kinh ngạc, đem ngọc thạch trả lại Đái Nghiêu, nói: “Tiên sinh mong ngài chờ một lát, cái này tôi thật không làm chủ được, chờ tôi gọi giám đốc ra xem giúp ngài.”

Xem phản ứng của nhân viên công tác, Đái Nghiêu cảm thấy Thất người mù không lừa hắn, phỏng chừng khối ngọc này xác thật rất giá trị. Thất người mù là người đoán mệnh trong thôn bọn họ, kêu là Đái Tĩnh Vân, tự xưng Đái Thất Công. Hắn tự xưng là hiệp tính, nhưng là thông thường người khác đều kêu hắn hạt tính. Hắn tính mười lần, có thể chuẩn năm lần, còn đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi gì đâu. Đầy mình học vấn nhưng lại âm hiểu nhất là chém gió, tin khẩu nói bậy.

Người trong nghề đều nói Thất người mù kỳ thật là đại trí giả ngu, loại đoán mệnh là việc có thể ăn chính công đức của mình. Tính đến tổ tiên thiếu hụt công đức, báo ứng cũng nên tới, có một câu thiên cơ không thể tiết lộ, cho nên dù là có bản lĩnh đoán mệnh thì cũng sẽ ba hoa chít chòe, chém mây chém nước, mười câu cho người xem chỉ một câu nói thật. Dư lại, chính mình tự ngộ.

Đái Nghiêu cảm thấy Thất người mù tám chín phần mười là gạt người, hắn đọc máy cuốn sách tầm thường đó căn bản không dùng được.

Không bao lâu, một nam nhân trung niên mặc tây trang từ hậu đường đi ra. Nam nhân ước chừng 40 50 tuổi, nhìn qua rất hòa thuận, mạc danh liền cho người ta cảm giác đáng tin cậy. Nam nhân đối với Đái Nghiêu cười cười, nói: “Tiểu tiên sinh đợi lâu, mời ngài đến phòng khách bên đây nói chuyện.”

Đái Nghiêu thụ sủng nhược kinh, nhìn giám đốc gật gật đầu, đi theo hắn vào phòng tiếp khách. Giám đốc rót trà cho hắn, nói: “Tiểu tiên sinh có thể đem đồ vật ra cho ta xem trước một chút không?”

Đái Nghiêu "à" một tiếng, lập tức đem đồ vật ra, giao cho giám đốc. Giám đốc tiếp nhận khối ngọc, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Tiểu tiên sinh muốn cầm bao nhiêu tiền?”

Đái Nghiêu thật sự không biết giá trị khối ngọc này, lúc ấy Thất người mù nói với hắn, giá trị có thể lên mấy vạn. Đái Nghiêu nghĩ nghĩ, nói: “Giám đốc nói trước cái giá cho tôi xem thử được chứ?”

Giám đốc cười cười, đem điểm tâm đẩy đến bên Đái Nghiêu, nói: “ Thưa được…… Như vậy, ngài xem, tôi làm chủ ra giá 10 vạn, giá sống. Ngài khi nào có tiền, tùy thời có thể chuộc lại. Bất quá ít nhất nửa năm, bởi vì chúng ta có một viện bảo tàng tư nhân, cố đồ vật có giá trị tương đương, đều là cầm đi triển lãm. Dựa theo pháp định năm phần lợi, tiểu tiên sinh cảm thấy thích hợp không?”

Thời điểm nghe được giám đốc báo số tiền, Đái Nghiêu thật khϊếp sợ. Lúc trước Thất người mù cũng chỉ là nói với hắn giá trị ít nhất tầm 3,5 vạn, không nghĩ tới tiệm cầm đồ thế nhưng có thể cho hắn chạy đến 10 vạn. Đái Nghiêu không biết nhìn ngọc, không biết khối ngọc này đến tột cùng đáng giá bao nhiêu. Nhưng từ goca độ của hắn, khối ngọc có tỳ vết, còn bị hỏng một góc, sao tính đên 10 vạn được?

Hắn do dự nói: “Giám đốc không phải nói giởn với tôi đúng không?”

Giám đốc nhìn qua có điểm sợ hãi, hắn lại hỏi: “Tiểu tiên sinh thấy giá ra không được sao? Vậy không bằng…… Lại thêm hai vạn?”

Đái Nghiêu cảm thấy thế giới này càng ngày càng mộng ảo, hắn đời trước vì tiền sầu đến muốn bán mình, đời này tùy tùy tiện tiện cầm miếng ngọc, cầm 12 vạn quạt gió hoàn toàn khả thi. Sớm biết rằng khối ngọc này đáng giá như vậy, đời trước sẽ không chấp nhất như thế, 12vạn, đủ cho hắn vượt qua cửa ải khó khăn này!

Đái Nghiêu lập tức xua tay, nói: “Không không không, có thể, có thể. Vậy… tính như ngài nói là đúng phải không?”

Giám đốc phảng phất nhẹ nhàng thở ra, nói: “ Thật sự là quá tốt, ngài yên tâm, khối ngọc này chúng tôi nhất định bảo quản cẩn thận. Chúng tôi buôn bán có giấy phép có bảo chứng đường hoàng, thủ tục cũng là dựa luật nhà nước làm theo, nên ngài hoàn toàn yên tâm. Nửa năm sau nếu ngài đủ tài chính, tùy thời có thể dựa vào hoá đơn biên lai của chúng tôi đến chuộc về.”

Đái Nghiêu đối với tiệm cầm đồ nhà này vẫn là tương đối yên tâm, bởi nó rốt cuộc đã buôn bán vài thập niên, chung quanh danh tiếng đều không tồi. Cả nước đều biết, cũng coi như không lừa già dối trẻ. Bất quá giá cả cầm đồ, khẳng định so thị trường thấp hơn rất nhiều. Nhưng cũng may có thể chuộc đồ lại, vì thế Đái Nghiêu gật đầu, cùng giám đốc đi làm thủ tục cầm đồ, thẻ ngân hàng báo nhận được chuyển khoản 12 vạn.

Đến lúc về đến nhà rồi, Đái Nghiêu còn cảm thấy chính mình là đang nằm mơ. Liên tục nhéo đùi ba lần, nếu không phải đùi ẩn ẩn đau, hắn thật sự cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Ý thức được mình rốt cuộc có tiền, Đái Nghiêu không nhịn được nhảy tưng tưng tại chổ. Nhưng mới một loáng Đái Nghiêu bắt đầu choáng váng đầu. Dạ dày quay cuồng nhợn lên từng cơn, hơn nữa so với buổi sáng càng mãnh liệt. Hắn đỡ lấy khung cửa, một ngụm phun ra.

Đái Nghiêu trợn tròn mắt. " Chắc chắn, chắc chắn là ăn... Ăn hư bụng?"

Cũng may chỉ nôn một trân, Đái Nghiêu ngược lại cảm thấy trong bụng thoải mái rất nhiều. Hơn nữa, đói bụng……

Đái Nghiêu cũng không có đem chút bệnh vật để ở trong lòng, một lần bệnh, hắn cho rằng cơ thể càng thêm có sức đề kháng, càng thêm khoẻ mạnh. Hắn trong tay hiện tại có tiền, tính toán đi ra ngoài ăn một bửa thật ngon. Thật lâu không đi ăn tiệm, nôn xong một trận lại vó khẩu vị hẳng, Đái Nghiêu quyết định đi ăn thịt nướng. Vì thế ra cây ATM đầu thôn rút một ngàn đồng, liền đi tiệm đồ nướng gần nhà.

Một bên gặm thịt nướng thơm phức, một bên mãn nguyện thở phào. Có tiền, sẽ không cần lo lắng vấn đề án dưỡng của Lê thúc. Cuối tuần tài vụ không đi làm, nếu không Đái Nghiêu liền qua thânh toán luôn thể. Hắn có chút nhớ Lê thúc, nhưng Lê thúc mới vừa chuyển bệnh viện, đang ở trong phòng trị liệu. Tới thứ hai, mới có thể bắt đầu thăm hỏi.

Nhớ Lê thúc, Đái Nghiêu nghĩ mà muốn khóc.

Không được, khóc có ích lợi gì? Khóc có thể khiến Lê thúc khoẻ lại sao? Việc hiện tại phải làm, chính là kiếm càng nhiều tiền, để Lê thúc được trị liệu càng tốt. Nói không chừng một ngày, thúc ấy sẽ tỉnh lại. 12 vạn, cũng chỉ đủ chi trả một năm phí ăn dưỡng cho Lê thúc thôi. Cũng gần như là như muối bỏ biển, căn bản là không đủ dùng.

Phải làm thế nào mới có thể kiếm tiền? Làm cái gì mới tốt đây?

Hắn tính toán sẽ đóng luôn một năm phí ăn dưỡng cho Lê thúc, dư lại thì lấy đi làm ăn nhỏ. Nhưng là tiền thừa phỏng chừng cũng không nhiều lắm, nhiều lắm cũng chỉ có 3 vạn. Có thể làm cái gì chứ? Có kinh nghiệm giáo huấn đời trước, Đái Nghiêu quyết định lần này phải thận trọng hơn.

Ăn xong thịt nướng, Đái Nghiêu tính tiền, liền ra cửa về nhà. Đi đến nửa đường, cảm giác nôn mửa khó nhịn lại xông tới. Hơn nữa hắn vừa mới ăn thịt nướng, cảm giác so lúc trước càng thêm ghê tởm.

Nôn thêm một trận, Đái Nghiêu vẻ mặt ngây ngốc, hơn 100 đồng tiền thịt nướng, cứ vậy mà nôn ra hết.

Liên tục ba lần, tuy là Đái Nghiêu tâm rộng rãi, cũng nên phát hiện vấn đề không đúng rồi. Vì cái gì sẽ nôn? Từ sau khi cùng chủ nợ bóc tem xong, thân thể hắn thật giống như xuất hiện vấn đề. Đêm xuống phát sốt, hạ sốt rồi lại bị cảm. Toàn thân bủn rủn vô lực, dưỡng hơn một tháng mới khôi phục. Hiện tại thế nhưng lại không hiểu ra sao bắt đầu nôn?

Đái Nghiêu trong lòng bỗng nhiên nảy lên một ý tưởng lớn mật, ngay sau đó lại cảm thấy chính mình điên rồi. Hắn ba tuổi xác định giới tính rõ ràng là nam, dài ngắn gì thì cũng là tiểu kê kê, đời này bất luận như thế nào đều là không có khả năng mang thai.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bảo bảo duy trì, cầu hoa hoa.