Tạ Dư An cũng không biết mình bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.
Mặc dù chỉ là chụp ảnh poster thế nhưng bày ra đủ tư thế dưới các loại đền công suất lớn như vầy thì có nghỉ một ngày cũng chưa chắc khỏe được, đợi khi kết thúc thì cũng đã qua giờ cơm tối, thế nhưng bộ phim còn chưa bắt đầu quay, đạo diễn cũng biết các diễn viên gần đây rất bận rộn cho nên lúc chụp xong cũng không có tụ tập mọi người lại cùng nhau ăn tối.
Thẩm Tiêu Hồng và Bối Nghệ Hạm ở phòng trang điểm vội tẩy trang rồi đem mặt nạ đắp lên, sau đó thì theo xe bảo mẫu ra về.
Tạ Dư An không thấy Vưu Hân trong phòng nghỉ cho nên nghĩ hẳn là cậu ta đã đi rồi. Chụp ảnh cả ngày ở studio, mặt của Tạ Dư An cũng sắp bị đèn nướng khô đến căng hết cả ra, lớp trang điểm trước khi kết thúc cũng đã trôi không ít rồi cho nên cậu vào phòng vệ sinh tẩy trang lại thật sạch sẽ, lúc đi ra thì chạm mặt Mâu Bách Hiên cùng Hạ Tự, bọn họ thấy Tạ Dư An thì đều lên tiếng chào hỏi, còn hỏi Tạ Dư An có muốn cùng nhau chụp chung tấm hình không.
Thế nhưng Hạ Tự khi nhìn kĩ Tạ Dư An thì phát hiện cậu đã tẩy trang rồi nên nói: "Cậu ấy tẩy trang rồi, thôi để lần sau đi."
"Uầy, không sao__" Tạ Dư An cũng không để ý chuyện mình được chụp chung với hai người họ.
Nhưng Mâu Bách Hiên lại nói: "Bọn tôi cũng đi tẩy trang đấy." Dù gì cũng đều là nghệ sĩ nam, để nguyên lớp trang điểm mà chụp ảnh cũng không có gì nhưng lại khó biết được antifans có nhè vào điểm này mà mắng chửi hay không, cho nên bỏ đi lớp trang điểm cũng tốt.
Tạ Dư An tuy rằng vội về nhà nhưng Mâu Bách Hiên với Hạ Tự đã tới tìm cậu chụp ảnh thì cũng phải nên biểu hiện tốt một chút, cho nên cậu cười cười, ở một bên chờ hai người tháo hết các phụ kiện trang sức, kết quả lúc ba người đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng chụp thì cái người được cho đã về là Vưu Hân chợt xuất hiện, cậu ta hỏi: "Mọi người chụp ảnh chung hả?"
"Ừ, cậu chụp cùng luôn không Vưu Hân?" Mâu Bách Hiên hỏi.
Tính cách của anh ta thật ra có chút giống với Thẩm Tiêu Hồng, đều là tính tình thẳng thắn thoải mái, hơn nữa lúc đầu anh ta cũng đã tính sẽ lôi kéo cả bốn người đứng chung một khung hình, thế nhưng lúc nãy không tìm được nên thôi, bây giờ thấy người đến thì không dễ dàng bỏ qua rồi.
"Được." Vưu Hân lên tiếng, cũng cười cười đứng sáp lại, trên mặt còn mang theo lớp trang điểm nhưng cũng không có ý định đi tẩy, may là không phải tham gia chương trình trực tiếp cho nên lớp trang điểm của nghệ sĩ nam không đậm lắm.
Mâu Bách Hiên và Hạ Tự không nói gì, Tạ Dư An cũng lười mở miệng, vì thế nên bốn người hướng về phía điện thoại bày ra tư thế chụp ảnh.
"Lát nữa tôi đăng weibo tiện thể tag mọi người luôn nhé." Mâu Bách Hiên vừa cười vừa nói.
Các diễn viên trong đoàn phim 《 Từng gặp nhau》 ngoại trừ Thẩm Tiêu Hồng nổi tiếng nhất thì người đứng thứ hai chính là Mâu Bách Hiên, trên weibo có hơn ba mươi triệu fan hâm mộ, lực hấp dẫn của anh ta rất mạnh cho nên nếu không phải anh ta tự đăng ảnh chụp chung thì sẽ khó tránh khỏi việc anti fans của Tạ Dư An sẽ mắng chửi cậu ôm đùi anh ta các kiểu, cậu mà tự đăng là chắn chắn bị chửi chết. Mâu Bách Hiên làm ra hành động này cũng có thể là giúp bọn họ hút thêm nhiều fan, mà anh ta cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này cho nên mối quan hệ trong giới giải trí của anh ta khá tốt, lượt đánh giá bên ngoài cũng rất tốt.
Tạ Dư An sau khi cùng bọn họ tạm biệt thì chạy bộ về hướng bãi đổ xe, tìm đến xe Hồ Tiêu rồi leo lên.
Vừa mới chụp ảnh chung nên mất rất nhiều thời gian, lúc Tạ Dư An leo lên xe thì bên ngoài đã tối đen rồi, Hồ Tiêu hỏi cậu: "Anh Tạ, chúng ta đi ăn cơm trước hay trực tiếp quay về chung cư?"
"Đều không đi, cậu trước tiên lái về nhà anh một chuyến đi." Tạ Dư An lắc đầu nói.
Hồ Tiêu thấy hơi kì lạ: "Quay về nhà ba mẹ anh ấy hả?"
"Ừ." Tạ Dư an gật đầu.
Tạ Dư An sau khi bước vào giới giải trí thì một khi bắt đầu đi quay phim sẽ ở gần chỗ đoàn phim đến mấy ngày, nếu lấy cảnh ở tại Hoa Thành thì còn tốt, nếu như phải đi tỉnh khác lấy cảnh thì cũng có thể một đến hai tháng chưa từng về nhà. Cho nên việc Tạ Dư An trở về nhà rất không cố định, đa số thời gian đều là goi điện hoặc gọi video, nếu chuẩn bị về nhà sẽ báo trước một ngày, chưa từng có chuyện muộn thế này còn muốn về nhà một chuyến như vầy.
Hơn nữa Hồ Tiêu với tư cách là trợ lí của Tạ Dư An đã hỏi qua lúc cậu đang chụp ảnh có muốn ăn cơm hay không, kết quả là Tạ Dư An nói chờ khi chụp xong sẽ xong, bây giờ lại đổi ý không ăn mà muốn về nhà.
Hồ Tiêu không khỏi hỏi lại lần nữa: "Ờm, anh Tạ không ăn cơm tối sao?"
Nghệ sĩ luôn luôn bận rộn nay ăn mai nhịn là chuyện rất bình thường, cho nên Hồ Tiêu luôn chuẩn bị đầy đủ đồ ăn vặt trên xe, mà Tạ Dư An lại là kiểu ăn bao nhiêu cũng không béo, so với các nghệ sĩ khác phải cắt giảm chế độ ăn thì cậu không cần kiêng cữ gì cả, Tạ Dư An quen tay lục ra từ túi đồ một túi bánh mì với hộp sữa bò rồi nói: "Anh không đói lắm, tùy tiện ăn một chút mấy thứ này là được, bây giờ anh muốn về nhà tìm ít đồ."
"Được rồi." Hồ Tiêu nghe cậu nói như vậy cũng không hỏi nữa, đưa Tạ Dư An về đến nhà họ Tạ sau đó ở bên ngoài chờ.
Tạ Dư An về nhà hôm nay xem như là đúng lúc ba mẹ Tạ đều ở nhà, hai người đang ngồi trên ghế salon xem TV đắp mặt nạ, cửa vừa được mở ra thì hai cái mặt trắng bóc cùng lúc nhìn về phía Tạ Dư An.
"Ba, mẹ, hai người đắp mặt nạ ạ?" Tạ Dư An bị hai cái mặt trắng nhìn chằm chằm thì càng hoảng sợ.
"Đúng vậy, gần đây thức đêm nhiều nên da mặt không tốt lắm, đắp cái này dưỡng lại một chút." Mẹ Tạ vả bộp bộp vào một nửa khuôn mặt, bởi vì bị lớp mặt nạ che kín nên có hơi khó mở miệng, ú ớ hàm hồ mà hỏi cậu, "Này gà con, sao hôm nay lại về nhà vậy?"
"Con về tìm ít đồ, hôm nay không đi chơi mạt chược ạ?" Mẹ Tạ rất thích chơi mạt chược, hơn buốn mươi tuổi rồi nhưng đều đánh suốt ngày đêm, ba Tạ với Tạ Dư An khuyên nhiều lần cũng không hề nghe lọt, ngày hôm nay thế mà lại có ở nhà, Tạ Dư An cười cười nói chuyện với mẹ vài câu sau đó đi vào nhà.
"Người cũng đã già, cũng đến lúc không chịu nổi rồi." Mẹ Tạ và ba Tạ vẫn nằm xải lai trên salon, không hề có ý định đứng dậy, mẹ nói thì nói như vậy nhưng Tạ Dư An biết mẹ chỉ là muốn nghỉ ngơi hai ngày rồi lại tiếp tục chạy ra ngoài chơi thôi.
"Mẹ đánh thì cũng không vấn đề, nhưng cũng đừng có thức khuya quá, con mỗi ngày đề ngủ sớm đây này." Giọng nói của Tạ Dư An trong phòng của cậu truyền ra ngoài vô cùng rõ ràng.
Nhà của Tạ Dư An không tính là lớn, cậu từng có ý định cho ba mẹ tiền để tìm ngôi nhà khác lớn hơn nhưng hai người đều không chịu, nói rằng chỉ có hai người mà ở ngôi nhà rộng quá nhìn thấy ghê lắm, nhưng thật ra lí do mẹ Tạ không muốn đi là vì sau này không thể gặp được bạn bè xung quanh nữa.
"Con vậy mà không sống về đêm á." Mẹ Tạ không chút kiêng nể mà vạch trần cái cớ của con trai mình, "Con chả phải tiến vào giới giải trí à? Mẹ nghe nói trong giới giải trí rất nhiều gay, mỗi ngày mẹ lên weibo đều thấy được vài người, con như thế nào lại không tìm được một đứa?"
Tạ Dư An không có giấu tính hướng của mình với ba mẹ, tư tưởng hai người cũng tương đối tiến bộ, thấy con trai mình thật sự không có cách nào thẳng được thì liền chấp nhận, mà chuyện Tạ Dư An với Thẩm Trọng Thành sống chung cậu còn chưa có nói với ba mẹ là bởi vì quan hệ của hai người có chút phức tạp, mẹ Tạ từ lúc con trai tiến vào giới giải trí liền thường xuyên lướt weibo, đọc được gì cũng có thể nghĩ ra đủ thứ tào lao, Tạ Dư an làm sao dám nói chuyện này với mẹ?
Ba Tạ thấy mẹ Tạ càng nói càng không giữ mồm giữ miệng cho nên lấy cùi chỏ đẩy mẹ một cái.
Mẹ Tạ lúc này mới ngậm chặt miệng, cũng không quan tâm đến chuyện tình cảm của con mình nữa, kéo dài cổ mà hỏi cậu: "Này gà con, ở trong phòng lục cái gì đấy? Đinh đang loảng xoảng mãi, lát nữa bừa bộn lên thì tự mình dọn đi."
Tạ Dư An bất đắc dĩ nói: "Mẹ à, mẹ đừng có gọi con là gà con nữa được không? nghe cứ như đang chửi con ấy."
"Gà con lớn rồi, đừng gọi nó như vậy nữa." Ba Tạ cũng bắt đắc dĩ khuyên mẹ Tạ một câu.
"Sao? Lúc con còn bé mẹ đều gọi như vậy không phải sao? Bây giờ thành ngôi sao lớn ngại gánh nặng thần tượng cho nên không được gọi nữa hả?" mẹ Tạ đưa tay bóc lớp mặt nạ lộ ra khuôn mặt thướt tha được bảo dưỡng vô cùng tốt, rõ ràng vẻ ngoài xinh đẹp của Tạ Dư An đều được di truyền từ mẹ.
Mẹ Tạ mang lép lê chạy đến phòng ngủ của Tạ Dư An: "Con rốt cuộc lục lọi cái gì đấy?"
Tạ Dư An ngồi bên đống ảnh chụp ngẩng đầu lên, tiếp đó hỏi mẹ: "Con trước đây có chụp chung tấm ảnh với Bá Hổ mẹ còn nhớ không? Chính là đứa nhỏ chơi với con lúc bé ấy."
"Nhớ mà, thằng nhóc đấy không phải gọi là Hổ Mập sao?" Mới nhắc đến cậu nhóc thì mẹ Tạ đã cười, bước tới cạnh Tạ Dư An rồi ngồi xổm xuống, mở ra một quyển album tương đối cũ kĩ, cười ha hả rồi nói, "Uầy uầy, ảnh hai đứa kết hôn đây này."
"Anh ấy không phải gọi là Hổ Mập." Tạ Dư An một bên vuốt ve tấm ảnh chụp, một bên giải thích cho mẹ Tạ, cậu vuốt ve khuôn mặt xanh tím của Thẩm Trọng Thành trong bức ảnh rồi hỏi, "Mẹ, các bức ảnh khác cũng ở trong này sao?"
"Tất cả đều trong này." Mẹ Tạ nói, "Nhưng con tìm cái này làm gì?"
Tạ Dư An vốn định giấu chuyện lúc bé, muốn nói không có gì hết, thế nhưng lời vừa đến khóe miệng lại biến thành: "Bá Hổ... anh ấy trở về, con đã gặp lại anh ấy."
"Con gặp nó sao?" Mẹ Tạ nghe vậy liền mở to hai mắt, lúc này mới nghiêm túc lại, khẽ cau mày nói, "Đứa trẻ đó bây giờ thế nào? Có khỏe không?"
"Anh ấy bây giờ sống tốt lắm." Tạ Dư An mím môi, khẽ thở dài một hơi.
"Ôi sống tốt là được rồi, đứa trẻ này đúng là số khổ mà." Mẹ Tạ lộ ra vẻ mặt vô cùng đau lòng, cùng Tạ Dư An ngồi xuống sàn gỗ trong phòng, mẹ liếc nhìn tấm ảnh rồi chỉ vào mặt Thẩm Trọng Thành, "Con xem xem, nó còn nhỏ như vậy mà mỗi ngày đều bị người ta đánh thành như vậy, mặt mũi đều xanh tím hết cả lên, mấy tấm ảnh chụp chung của hai đứa mẹ chưa từng thấy qua mặt nó dễ chịu lần nào cả."
"Đứa trẻ này rất hiểu chuyện, so với con thông minh hơn nhiều, không biết ai ác như vậy, lại có thể mỗi ngày đều đánh đập nó, hỏi nó có phải người nhà làm không thì nó còn nói không phải, mẹ suýt thì báo cảnh sát, cũng không biết sau khi dọn nhà đi nó có còn bị đánh nữa không." Mẹ Tạ nhớ lại chuyện xưa, luôn miệng cảm thán, lại hỏi Tạ Dư An, "Mà sao các con gặp được nhau vậy? Nó cũng vào giới giải trí à?"
"Hả? Dạ... xem như là vậy đi? Chị của anh ấy hiện giờ đang cùng con quay một bộ phim truyền hình, chúng con lúc ăn cơm có gặp phải." Tạ Dư An nghe mẹ hỏi vậy liền vội nghĩ ra cái cớ.
Mẹ Tạ cũng không có nghi ngờ gì, còn khuyên cậu có dịp thì mang người về nhà ăn bữa cơm, "Hai đứa lúc còn bé chơi với nhau rất vui, lần sau nếu có gặp lại thì bảo nó rảnh rỗi đến nhà mình ăn bữa cơm."
"Dạ, con còn có việc, con đi trước đây." Tạ Dư An ôm album đứng dậy, "Quyển albumnayf con cầm về xem hai ngày, chờ mấy ngày nữa lại mang về trả lại cho mẹ."
Mẹ Tạ cũng không để ý mà phất tay: "Đừng có vứt đi là được."
Lúc Tạ Dư An gần ra cửa, mẹ Tạ nhét cho cậu hai chai tương ớt rồi nói, "Có bận cũng đừng quên ăn cơm, con xem mấy ngày nay mặt hóp cả lại rồi kìa."
"Anh Đông còn bảo mặt con có chút tròn á, ăn nhiều béo lên lúc lên hình lại không được đẹp, mẹ cũng đừng suốt ngày đánh mạt chược nữa." Tạ Dư An ôm mẹ một cái, trong lòng vừa dấy lên chút cảm động thì mẹ Tạ liền đẩy cậu ra.
"Mày đυ.ng trúng mặt nạ của tao rồi, đi nhanh đi."
"..."
"Lúc rảnh thì mang Hổ Mập đến nhà mình, mẹ sẽ nấu cho hai đứa nhiều đồ ăn ngon__"
"Con biết rồi ạ."
Tạ Dư An ôm album trở về xe của Hồ Tiêu, cậu ta từ kính chiếu hậu nhìn Tạ Dư An rồi hỏi: "Anh Tạ, tìm được đồ rồi sao?"
"Ừa." Tạ Dư An dùng tay che bìa album, trên mặt tràn đầy vẻ nhớ nhung và đau lòng, "Trở về thôi."
"Ôi được rồi." Hồ Tiêu lên tiếng, sau khi thắt dây an toàn liền lái xe về Hoa Huy.
Lúc Tạ Dư An đang chờ thang máy để lên nhà thì Thẩm Trọng Thành gọi điện thoại đến, điện thoại vừa được kết nối đã không chờ được mà gấp gáp hỏi cậu: "Cục cưng ơi, sao em còn chưa về đến nhà? Không có chuyện gì chứ?"
Thẩm Trọng Thành biết Tạ Dư An hôm nay đến studio, có lẽ đến tối mới phải về đến nhà.
Anh cũng thấy Thẩm Tiêu Hồng gửi tin nhắn cho mình, lúc biết có khả năng Tạ Dư An cũng nhớ đến mình thì Thẩm Trọng Thành chợt phát hiện bàn tay đang cầm điện thoại của mình run rẩy đến lợi hại.
Thẩm Trọng Thành vẫn luôn nghĩ chờ khi Tạ Dư An nhận ra mình thì anh ta sẽ hết sức kích động, sẽ vui vẻ đến mức không thể kìm chế, nhưng đến khi điều này thật sự xảy ra thì Thẩm Trọng Thành mới phát hiện khoảnh khắc này đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng, cho dến khi thấy được cái tin Thẩm Tiêu Hồng bảo rằng sắc mặt của Tạ Dư An khó coi thì anh ta mới bình tĩnh lại, [ Bà có nói xấu tui không đó?]
Anh ta buổi chiều có công việc cho nên trả lời chậm, Thẩm Tiêu Hồng bên kia lại trả lời rất nhanh: [Hổ Mập có ý gì??? con mẹ nó tao là người như vậy hả?]
[Tại sao An An không vui?]
[Mày có bị ngu không mà không biết tại sao ẻm không vui? Có phải mày làm gì có lỗi với ẻm không?] Thẩm Tiêu Hồng hỏi lại anh ta, [ mày được lắm Hổ Mập, so với tao còn giỏi hơn nhiều, ba mẹ mà biết mày làm chuyện xấu liệu có phải sẽ đem mày đuổi ra khỏi cửa nhà họ Thẩm hay không? Mày bây giờ lo chuyển dời tài sản đi là vừa, tao có thể giúp đỡ mày, đến lúc đó hai chúng ta chia đôi được không?]
Thẩm Trọng Thành rất oan uổng: [Cút, tui cái gì cũng chưa từng làm.]
Thẩm Tiêu Hồng lại nói: [Vậy chờ cục cưng nhỏ bé của mày về rồi tự hỏi ẻm xem như lào.]
Chuyện đã vậy thì Thẩm Trọng Thành chỉ còn cách chờ Tạ Dư An về xem thử như nào, anh ta cũng nghĩ trong lòng rằng có phải Tạ Dư An lúc bé không thích anh ta hay không, dù sao lúc đó ai cũng còn rất nhỏ, anh ta cũng là sau khi trưởng thành mới hiểu rõ được tình cảm của mình đối với Tạ Du An không phải chỉ là bạn bè chơi chung.
Những câu trả lời đều phải chờ Tạ Dư An về mới có thể hiểu rõ, trong lòng Thẩm Trọng Thành liên tục nhớ nhung về Tạ Dư An, công việc cũng không có tâm trạng để ý, Nghiêm Lâm cùng với Đàm Tử Dục phát hiện Thẩm Trọng Thành hơi sai sai cho nên để anh ta về trước, kết quả Thẩm Trọng Thành về đến nhà đợi hơn một tiếng cũng không thấy người đâu, mắt thấy bên ngoài trời đã dần tối thì không nhịn được mà gọi điện hỏi Tạ Dư An đã đến đâu rồi.
Mà Tạ Dư An sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Thẩm Trọng Thành thì chợt cảm thấy vành mắt cay cay, cậu khàn giọng nói: "Em về đến rồi, đang đợi thang máy ạ."
"Giọng của em hơi lạ, có phải em đang khóc không?" Thẩm Trọng Thành nhíu mày, không chút nghĩ ngợi đã nói, "Anh xuống đón em."
"Không cần đâu." Tạ Dư An cười một tiếng, "Nhỡ anh đi nhầm thang máy thì làm sao bây giờ? Cứ mở cửa chờ em là được rồi."
Thẩm Trọng Thành nghe vậy lập tức từ ghế salon đứng lên, bước nhanh đến trước cửa mở rộng ra, lúc bước đi còn đang suy nghĩ có nên đi thẳng xuống cửa thang máy đón cậu hay không, chỉ là khoảng cách từ ghế salon đến cửa quá ngắn, Thẩm Trọng Thành vừa mới vặn chốt cửa đẩy ra đã thấy Tạ Dư An đứng ngay bên ngoài thì liền giật mình một phát.
"Cục cưng à..."
Thẩm Trọng Thành vừa lẩm bẩm một tiếng, Tạ Dư An đều đã nhào vào trong lòng anh ta rồi.
Thẩm Trọng Thành bị Tạ Dư An đυ.ng phải thì hơi lùi về sau hai bước, trái tim đang treo trên cao ngay khoảnh khắc Tạ Dư An ôm mình liền rơi lại đúng vị trí.
"Em sao lại..." Thẩm Trọng Thành muốn nói rất nhiều điều với Tạ Dư An, thế nhưng anh ta đã để Thẩm Tiêu Hồng nhắc nhở chuyện xưa với cậu, khiến cậu nhớ tất cả chuyện lúc còn bé, còn anh ta chỉ đóng vai trò "cái gì cũng không biết", cho nên Thẩm Tiêu Hồng chỉ đành nói, "Em sao lại về nhà muộn vậy, anh rất lo lắng cho em."
"Em ghé qua nhà một chuyến." Tạ Dư An ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt mặt của anh ta rồi nói, "Em về nhà tìm mẹ hỏi quyển album lúc bé."
Cho dù đã nghe Thẩm Tiêu Hồng nói rằng Tạ Dư An có nhớ ra mình, thế nhưng cái đó so với chính ta nghe Tạ Dư An nói về nhà tìm ảnh chụp lúc bé vẫn sướиɠ hơn, Thẩm Trọng Thành cực kì muốn cười lên nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén tâm trạng đang nhảy nhót của mình, giả vờ hời hợt mà hỏi: "Em tìm mẹ hỏi album gì vậy?"
"Anh còn giả bộ với em." Vành mắt Tạ Dư An đỏ ửng, nhìn thật sâu vào Thẩm Trọng Thành.
Trái tim Thẩm Trọng Thành lộp bộp một chút, nghĩ thầm: Lẽ nào Tạ Dư An đã biết mình bảo Thẩm Tiêu hồng nhắc về chuyện của mình?
"Anh, anh không phải...."
Ở trên thương trường oai phong một cỏi Thẩm Trọng Thành giờ đây lại bắt đầu nói lắp, cũng không nghĩ ra được lí do nào để mượn cớ, đang nghĩ có nên thẳng thắn thừa nhận luôn hay không thì chợt nghe Tạ Dư An hỏi: "Anh có phải đã sớm nhận ra em không?"
"Ừa." Thẩm Trọng Thành gật đầu, "Anh thật ra đã sớm nhận ra em, xin lỗi, chuyện của em và Kha Tài Cảnh anh không thể về nước giúp em__"
Thẩm Trọng Thành hiện giờ vô cùng hối hận lúc đó bởi vì tính toán riêng của mình mà để Tạ Dư An chịu oan ức lớn như vậy, anh ta cau mày, trong lòng đều là tự trách, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Tạ Dư An cắt đứt: "Em hiểu mà, anh không cần giải thích với em đâu."
Tâm trạng Thẩm Trọng Thành lại càng nặng nề___ Thẩm Tiêu Hồng nói luôn chuyện này với em ấy sao? chả trách em ấy lại tức giận như vậy.
Kết quả Tạ Dư An lại nói: "Em bết anh có thể về nước nhất định không dễ dàng gì."
Thẩm Trọng Thành càng nghe càng cảm thấy mình và Tạ Dư An hình như không ở cùng một tần sóng, vội giải thích: "Thật ra...." Còn rất dễ dàng.
"Là em không tốt, không nhận ra anh sớm hơn một chút." Tạ Dư An nhíu chặt mày, "Anh nhất định đang rất khó chịu."
___ Ớ, hình như dò đúng một tần sóng rồi.
Thẩm Trọng Thành gật đầu, nghĩ rằng bây giờ đúng là cơ hội tốt giả bộ đáng thương khiến Tạ Dư An đau lòng, vì thế mà anh ta giơ tay lên áp lên mu bàn tay Tạ Dư an đang để trên mặt mình, bày ra bộ dạng thảm thương mà nói: "Anh ở nước ngoài ngày nào cũng nhớ đến em, kết quả em lại không có nhận ra anh."
Tạ Dư An quả nhiên vô cùng đau lòng, cậu vuốt mặt của anh ta rồi nói: "Vẫn là nên trách em, nếu như lúc bé em có thể bảo vệ anh tốt hơn thì anh cũng sẽ không bị bắt nạt đến thảm như vậy, cũng không cần phải ra nước ngoài như thế."
Thẩm Trọng Thành: "......"
Con mẹ nó có đúng là đang ở một kênh không vậy, anh ta lúc bé bị ai bắt nạt cơ, sao anh không biết gì hết vầy?