Chương 7: Kinh nghiệm 1

Bạch Khương thầm nghĩ: Thật đúng là nói ngắn gọn. Cô cân nhắc nếu những lời này có thể xuất hiện ở đầu nhiệm vụ thì tốt rồi, ít nhất có thể đạt được một ít tin tức.

Trần Hùng dẫn bọn họ đi ra ngoài, đi tới đại sảnh nhiệm vụ, trong đại sảnh có vài người ngồi ở một góc, thấy nhiều người đi ra tùy ý liếc mắt một cái, trong đó có một cô gái cười đứng lên: "Anh Hùng, thấy anh thật cao hứng, xem ra anh đã đạt được nguyện vọng.”

Trần Hùng cười ha ha: "Em gái Kim, trưa mai cùng nhau ăn một bữa cơm đi, để tiễn tôi, tôi mời khách!”

Kim Dẫn Phương cười đáp ứng.

"Nào, các người cũng ngồi đi." Trần Hùng kêu gọi.

Một người chơi mới ngạc nhiên nhìn về phía cổng: "Sao tôi cứ cảm thấy như thể có một cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, thật đáng sợ."

"Ngồi đi, yên tâm, thứ kia ở bên ngoài không vào được. Dù sao còn có thời gian tôi nói cho các người vài câu, ban đêm trạm trung chuyển sẽ rất nguy hiểm, trong bóng tối có thứ gϊếŧ người, nơi an toàn nhất chính là khách sạn, cho nên sau này các người kiếm được điểm tích lũy không nên tiêu xài, ít nhất lưu lại một chút phí qua đêm! Ngoại trừ khách sạn, tất cả các nơi đều có thứ nguy hiểm, cho dù là nhà hàng ăn cơm ban ngày, cửa hàng may mặc mua quần áo, hay là phòng tập thể dục rèn luyện thân thể, sau 18 giờ sẽ gặp nguy hiểm, mức độ nguy hiểm không khác gì phó bản linh dị, sau khi sống sót cũng không có điểm thưởng, cho nên tôi khuyên các cậu tốt nhất vẫn nên ở khách sạn.”

Bạch Khương nhân cơ hội nói ra kinh nghiệm của mình, hỏi quy tắc trong đó.

Trần Hùng nói: "Đó là vận khí của cô tốt, nếu cô tiến vào cửa phó bản bình thường chậm một chút nữa là có thể sẽ phải vào phó bản ngẫu nhiên, nếu vào phó bản linh dị, cô là người mới không có kinh nghiệm gì, khả năng sống sót rất thấp.”

Kim Dẫn Phương nhìn về phía Bạch Khương: "Phó bản bút tiên linh dị vừa rồi cũng có một thanh niên như vậy, hắn không thể đi ra.”

Lời này làm cho Bạch Khương nhớ tới thanh niên đầu đinh lúc trước cô gặp, cô ôm hy vọng hỏi: "Người kia không phải là đầu đinh, mặc đồ bảo vệ màu vàng chứ?”

"Không sai."

Bạch Khương trầm mặc.

Trước khi trời sáng, Trần Hùng nói rất nhiều kinh nghiệm của mình, người chơi đi ra từ phó bản phía sau đều ngồi nghe. Trần Hùng nói, 18 giờ là thời gian vào ban đêm, sau khi vào đêm không có điểm tích lũy ở khách sạn, có thể chạy vào cửa phó bản bình thường trước 18 giờ, người chơi tiến vào phó bản lúc 18 giờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi ra, đại sảnh nhiệm vụ sẽ không bài xích bọn họ nữa, bọn họ có thể bình yên vượt qua thời gian đêm tiếp theo.

"Đại sảnh nhiệm vụ sẽ bảo vệ người chơi vừa ra khỏi phó bản sau đêm."

Một người hỏi: "Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ một giây trước khi đêm đến hội trường nhiệm vụ?"

Kim Dẫn Phương cười nói: "Vậy chỉ có thể trách mình vận khí không tốt.”

Mọi người bất an nhìn nhau, trong lòng đều quyết định sau này khi vào phó bản nhất định phải chọn thời gian tốt!

Bạch Khương cẩn thận lắng nghe, nghiêm túc suy nghĩ, hấp thu kinh nghiệm dày dặn của người chơi cũ sắp qua cửa tâm tình tốt phát thiện tâm này.

Trần Hùng nói đồ đạc ở trạm trung chuyển đều không thể mang vào phó bản, bảo bọn họ không nên mua đồ lung tung. Hãy cẩn thận khi mua tin tức phó bản từ người chơi cũ, nhưng anh ta khuyên không nên mua nó, bởi vì bạn sẽ không biết tin tức kia là thật hay bịa đặt. Một người mới trải qua hai phó bản bình thường đặt ra câu hỏi: Chúng tôi không phải đã chết sao, tại sao còn đói còn có thể bị thương?

Trần Hùng khuyên hắn không nên tìm hiểu kỹ: "Nơi này không tiếp cận khoa học, nghiên cứu những thứ kia vô dụng, có lẽ đợi đến khi chúng ta hồi sinh trở lại hiện thực sẽ có được đáp án, nhưng cho dù vĩnh viễn không có được đáp án cũng không sao, chúng ta cũng không phải tới nơi này làm nghiên cứu viết luận văn!”

Có người hỏi hai loại phó bản có quy luật hay không, Trần Hùng lắc đầu: "Phó bản bình thường trải qua thêm vài lần là có thể tìm được quy luật, phó bản có đơn giản có khó khăn, xem vận khí của các cậu, ví dụ như phó bản lần này của chúng ta tương đối đơn giản, chỉ cần phản ứng nhanh, biết bơi, không có gì khó khăn. Có một số phó bản bình thường khó khăn hơn một chút, phạm vi lớn hơn, nguy hiểm hơn, ví dụ như là phó bản nước, địa điểm sẽ là biển, xe buýt biến thành thuyền bị lật, sau khi rơi xuống nước sẽ có cá mập…."

Một người mới kêu lên.

Trần Hùng mỉm cười: "Cửa ra có thể ở trên rạn san hô gần đó, càng khó khăn hơn, cửa ra sẽ ở trong thuyền đang chìm, cậu còn phải đuổi theo thuyền.”

"Vậy không đuổi được thì sao?"

"Đuổi không kịp? Vậy thì chết, ở trên biển không có gì cả, cậu còn muốn sống chờ phó bản tiếp theo mở ra rồi rời đi cùng người chơi mới sao? Tôi đến đây vài năm, đã nghe qua một số ví dụ, ví dụ này là một người chơi cũ nói với tôi, ông ấy cũng nghe người khác nói. Vì vậy, lời khuyên của tôi cho cậu là phải tập thể dục, phải có sức mạnh thể chất và sức chịu đựng, tìm thấy cửa ra là đi không ở lại.”

Bạch Khương nhìn bộ dạng tự tin của hắn, hiện tại anh Trần cũng là người chơi cũ, già dặn kinh nghiệm rồi.

Điều này đã truyền cảm hứng rất nhiều cho cô.

"Phó bản bình thường không có gì để nói, các người làm thêm mấy chục lần là có thể thuần thục. Nếu muốn tích lũy đủ điểm tích lũy, vẫn phải dựa vào phó bản linh dị, tôi nhát gan, từ nhỏ đã sợ quỷ, chưa từng đi qua.”

Lúc nói đến đây, hắn nhìn về phía Kim Dẫn Phương, liền có người hỏi Kim Dẫn Phương: "Mỹ nữ, nếu phó bản linh dị khó như vậy, sao cô còn muốn đi? Trò chơi nói phó bản bình thường qua một lần có 4 điểm, vậy tôi vẫn làm phó bản bình thường đơn giản nhất không phải là được rồi, cũng chỉ tốn thêm chút thời gian thôi.”

Kim Dẫn Phương tính tình tốt, nghe vậy mỉm cười: "Đây là một vấn đề hay.”

Đám người mới đều im lặng, Bạch Khương chuyên chú nhìn Kim Dẫn Phương.

"Tôi tính cho anh một chút nha, nếu vì an toàn mà chỉ đánh phó bản bình thường, đổi lại là anh, phó bản cường độ vừa rồi, một ngày anh có thể tiến hành mấy lần?"

Người đàn ông suy nghĩ: "Bốn lần, hai lần vào buổi sáng và hai lần vào buổi chiều."

"Ngày hôm đó anh có thể nhận được 16 điểm. Một bữa cơm của anh ăn một chén cơm trắng có đủ không, đừng vội gật đầu, anh phải suy nghĩ kỹ càng, chén cơm kia phải đảm bảo anh có thể đủ sức lực vượt qua phó bản.”

"Vậy tôi ăn ba, hai chén là đủ rồi.”