Khi thấy rõ cái đầu màu xanh, Bạch Khương ngay cả linh hồn cũng đóng băng, không tự chủ được bắt đầu run rẩy, thân thể dị hóa làm cho cô có bản năng dã thú, loại bản năng này làm cho cô càng nhạy cảm hơn với cảm giác nguy hiểm, nhưng cũng làm cho cô càng thêm sợ hãi, trong máu của cô điên cuồng sôi trào kêu gào "Nguy hiểm!”
Lại một lần nữa, Bạch Khương áp chế sợ hãi một lần nữa nắm giữ quyền khống chế thân thể, tìm đúng một phương hướng chạy trốn. Những người chơi khác cũng vậy, trò chơi phục sinh này chưa bao giờ có đồng bọn vĩnh viễn, tất cả mọi người đều cố gắng chạy trốn về phương hướng mình lựa chọn.
Không may, con khủng long này dường như nhắm vào Bạch Khương, chẳng bao lâu sau Bạch Khương đã cảm thấy áp lực liên tục truyền đến từ phía sau. Khủng long chạy lên, mặt đất điên cuồng rung động, từng mảng lớn lá cây rớt xuống, Bạch Khương còn sợ mình bị lá cây dài hai mét đập chết.
Chạy! Cố gắng hết sức để chạy!
Nhưng sao có thể chạy vượt qua được một con quái vật khổng lồ như khủng long? Bạch Khương chạy đến nỗi phổi muốn bốc khói, cổ họng dâng lên mùi máu tươi, vẫn không cách nào thoát khỏi bá chủ viễn cổ này truy đuổi, cô không thể không ném ra một khối thi thể cá mập, hy vọng có thể ngăn cản bước chân của đối phương.
Xác cá mập đặt trong siêu thị vẫn duy trì trạng thái tươi mới, trong không khí tản ra mùi máu tanh nồng đậm, trong nháy mắt đã câu lấy khứu giác của khủng long.
Nó rốt cuộc dừng bước, quán tính khiến cho nó trượt về phía trước một đoạn dài, nó kéo cổ về phía sau, không đợi thân thể ổn định đã cúi đầu gặm lấy khối thịt kia.
Cá mập từng công kích Bạch Khương đến bờ vực cuối cùng, giờ phút này tựa như miếng bánh quy không đủ dắt răng của khủng long, bị khủng long nuốt chửng. Có lẽ là lần đầu tiên ăn "hải sản", đối với hương vị này tương đối hài lòng, khủng long phát ra tiếng kêu chấn động, Bạch Khương trốn dưới tán lá dày không nhịn được run rẩy. Cô không muốn thế! Cô gắt gao cắn chặt răng, khống chế chính mình đừng run rẩy nữa.
Đừng để nó bị phát hiện!
Trước mặt một cỗ sát khí lớn như khủng long, cô sẽ không có cơ hội dùng gói trị liệu để sống sót, cô sẽ bị xé thành từng mảnh và không còn cơ hội sống lại.
Đè nén, cầu nguyện, Bạch Khương nghe thấy tiếng khủng long gào thét trở nên tức giận.
Có lẽ là thân thể đã dị hóa, cô có thể phân biệt được cảm xúc phẫn nộ trong tiếng kêu của nó, nó vì điểm tâm mỹ vị đã ăn xong nên tức giận, cũng vì làm mất đi con mồi mà tức giận.
Sự tức giận của khủng long không ai có thể chịu đựng được, giống như rừng cây này.
Bụi cây sụp đổ, mặt đất chấn động, lá rụng dày trên mặt đất cũng run động theo, Bạch Khương trốn dưới tán lá căng thẳng khống chế hô hấp của mình, coi mình là một bộ phận của lá rụng cố gắng ẩn núp, thời điểm mạo hiểm nhất là con khủng long từ từ đi qua bên cạnh cô, lực lượng bành trướng lưu lại dấu chân thật sâu trên mặt đất, lướt qua trên đỉnh đầu Bạch Khương, cô may mắn không bị giẫm trúng, nhưng cũng theo lá rụng lăn vào trong hố dấu chân mới hình thành, bị lá cây nặng nề va chạm ma sát cả người đau đớn.
Khủng long cao mười mét phát tiết một trận, khuấy đảo làm khu rừng rậm này long trời lở đất rồi giẫm bước chân thật lớn rời đi.
Bạch Khương nằm sấp trên mặt đất nghe động tĩnh, xác định khủng long đã đi xa mới bò ra.
Sống sót sau tai nạn làm cho cô thở ra một hơi trọc khí, không quan tâm đến việc nghỉ ngơi, cô lảo đảo đứng dậy, theo dấu vết khủng long để lại mà đuổi theo.
Sau khi đuổi theo mấy ngàn mét, các nơi khác đột nhiên truyền đến tiếng kêu của khủng long, chỗ đó cũng có cảm giác chấn động truyền đến, làm cho thân thể Bạch Khương cứng đờ, còn có một con?
Ý niệm này vừa mới nổi lên trong lòng, lại có thêm vài tiếng kêu vang lên, tiếng kêu hoặc xa hoặc gần, nhưng đều xuyên thấu bụi cây rậm rạp truyền đến lỗ tai Bạch Khương, làm cho tai khỉ dị hóa của cô run rẩy.
Khuôn mặt cô đắng chát, lẩm bẩm: "Tôi đã nói, một khu rừng lớn như vậy, làm sao có thể chỉ có một!"
Hiện tại vấn đề cô gặp phải là, kế tiếp phải tìm manh mối cửa ra ở phương hướng nào, tiếp tục đi theo khủng long đã tập kích cô? “Không, hiện tại cô thậm chí không thể xác định con khủng long đã tập kích cô là con nào, nếu như con khủng long kia đột nhiên ngừng hoạt động, mà một con khủng long khác phát ra động tĩnh, phương hướng của cô đã sớm lệch lạc.
Đứng tại chỗ một lúc, Bạch Khương quyết định nghỉ ngơi ăn cơm trước, ăn no đã rồi nói sau.
Sau khi thân thể dị hóa, cô vốn nên thích ăn các loại thực phẩm như chuối trái cây, nhưng phương hướng dị biến của cô hiển nhiên không "lương thiện", từ phó bản phòng thí nghiệm đã biết, những người đó muốn biến bọn họ thành vũ khí. Vì vậy, bây giờ công thức nấu ăn của cô đã bị lệch đáng kể, cô thích ăn thịt. Bữa ăn này cô ăn hai con vịt nấu chín, một túi xúc xích đóng gói chân không, và uống hai thùng sữa.
Lượng cơm trở nên lớn hơn, may mắn có siêu thị kèm theo, nếu không vì lấp đầy bụng, điểm tích lũy sẽ bù vào hết.
Cơm nước xong thu dọn xong, Bạch Khương tiếp tục xuất phát. Trước khi xuất phát cô ngưng thần nghe thật lâu, tìm ra phương hướng động tĩnh lớn nhất, không chút do dự mà chạy tới.