Chương 17: Sát thủ xe lửa

Thiếu niên lại xuất hiện, vỗ lưng Bạch Khương. Cô quay đầu, thiếu niên nhếch miệng cười với cô: "Có manh mối nào không? Tôi thấy nhà vệ sinh nguy hiểm, tốt hơn là không đi nhà vệ sinh một mình.”

Đây không phải là điều rõ ràng dễ thấy sao? Bạch Khương nói: "Tôi cũng phát hiện ra, anh cũng cẩn thận một chút.”

Thiếu niên cười hắc hắc hai tiếng, hỏi cô đã làm mấy lần nhiệm vụ phó bản bình thường.

Bạch Khương lắc đầu không trả lời.

Nhân viên bán hàng đẩy xe vào, xe đẩy mấy tầng, đặt đồ ăn nhẹ, nước, mì ăn liền và cơm hộp. Có lẽ là mấy vụ án gϊếŧ người làm xáo trộn tâm thần, nhân viên bán hàng không chào hỏi, lời thoại cũng có chút vấp váp.

Còn tám tiếng nữa là đến điểm dừng tiếp theo, trước đó hành khách đi tàu hầu hết đều mang theo thức ăn, không mang theo thì chọn trên xe đẩy.

"Cho tôi một chai coca."

"Đừng mua! Anh có muốn đi vệ sinh bằng cách uống coca? Đừng ăn mì gói nữa, ăn bánh mì đi!”

Nhà vệ sinh trở thành khu vực cấm.

Bạch Khương còn chưa đói, đói bụng cũng không sao, cô có siêu thị không lo thiếu ăn.

Có lẽ do cô nhiều lần lãnh đạm, thiếu niên không tìm cô nói chuyện nữa, tập kết một người chơi khác trong xe, hai người không biết chạy đi đâu tìm manh mối. Đối với việc này Bạch Khương cũng không thèm để ý, trên xe có bốn hung thủ gϊếŧ người, suy đoán này khiến cô không dám động đậy nữa, ngồi trong đám người làm cho cô có cảm giác an toàn, cô hy vọng mình giống như một giọt nước trong biển, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, sẽ không khiến cho bất cứ thứ gì nguy hiểm chú ý.

Lại là một tiếng thét chói tai, Bạch Khương nhìn về phía đồng hồ điện tử trên cửa, mới qua mười phút, tần suất này làm cho người ta bất an.

Loa phát thanh một lần nữa vang lên để trấn an hành khách, nhưng rõ ràng là vô ích, Bạch Khương lần này không nhìn thấy hiện trường gϊếŧ người, có hành khách cùng toa xe đi xem, trở lại lớn tiếng nói: "Lại chết sáu người! Anh có biết họ chết như thế nào không? Bị gϊếŧ bởi một cái nĩa! Một cái nĩa dùng cho mì ăn liền! Nĩa cắt cổ họ ra!" Giọng nói của cô ta run rẩy, hiển nhiên cũng bị dọa sợ không nhẹ.

Các hành khách hét lên.

Một cái nĩa dùng cho mì ăn liền? Đó chính là cái nĩa nhựa, hơi dùng sức một chút là có thể bẻ gãy, sao còn có thể gϊếŧ người đây?

"Là chết cùng một chỗ sao?" Ai đó sợ hãi hỏi.

Môi người phụ nữ run rẩy: "Không, không, là các toa xe khác nhau, nói rằng đang ăn mì thì ngã xuống, nĩa cắm vào cổ. Họ, bàn tay của họ đang cầm cái nĩa, họ giống như tự cắt cổ của mình với một cái nĩa vậy!”

Lông tơ cả người Bạch Khương đều dựng thẳng lên!

Người đang ăn mì ăn liền trong xe lập tức ăn không nổi nữa, có người ném cái nĩa ra ngoài, cái nĩa nhựa cuộn mì lăn trên mặt đất hai cái rồi dừng lại, đôi chân đứng sát đó kiêng kị lui về phía sau, giống như cái nĩa này chính là hung khí.

Mùi mì ăn liền thơm ngát trong xe lập tức trở thành mùi khiến người ta buồn nôn.

“Mau ném ra ngoài đi, ném ra ngoài đi, ai còn ăn được chứ!”

Một trận bận rộn, ăn xong mì ăn liền hay chưa đều bị ném ra ngoài.

Bạch Khương vẫn không nói gì, cô âm thầm quan sát người trong xe, bên trong có hung thủ gϊếŧ người ẩn nấp hay không?

"Con, con muốn đi vệ sinh ..." Một cậu bé thì thầm.

"Đi, đi vệ sinh? Đi vệ sinh gì! Tiểu Đào nhịn một chút nha." Người phụ nữ ôm lấy con trai mình.

“Con nhịn không được!” Giọng nói của cậu bé giống như muốn khóc.

Bên cạnh một người đàn ông trung niên nói: "Nhà vệ sinh rất nhiều chỗ không thể sử dụng được ah, thi thể vẫn còn trong đó. Nếu không, đứa bé tuổi còn nhỏ, cô hãy dùng một cái bình…"

"Không thể ở chỗ này, rất bẩn thỉu! Đi lối đó, không có ai ở đó!” Một người khác la hét.

Người phụ nữ nghe hiểu, có một khu vực hút thuốc ở nơi kết nối giữa hai toa xe, cô ngượng ngùng xin lỗi, ôm đứa trẻ đi qua.

Bạch Khương vẫn nhìn chằm chằm đối phương, cho đến khi người phụ nữ ôm con trai trở về, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bầu không khí trong xe rất kém, nhưng so với các toa xe khác còn tốt hơn một chút, ít nhất nhà vệ sinh trong toa xe bọn họ chưa từng có người chết, tuy vậy cũng không có ai dám đi vệ sinh.

Xe lửa vẫn đang tiếp tục di chuyển về phía trước, nhưng bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần tối.

Nửa giờ sau khi Bạch Khương tiến vào trò chơi, chạng vạng tối, đèn trong xe lửa sáng lên, dưới ánh đèn khắp nơi đều trắng đến thê thảm.

Bạch Khương lén ăn sô cô la viên để bổ sung thể lực, dưới chân thỉnh thoảng hoạt động, tránh ngồi lâu cơ bắp cứng ngắc, tùy thời bảo trì thể lực dồi dào.

"Tôi thật sự nhịn không được, tôi, tôi muốn đi WC, các người ai có thể đi với tôi không?" Giọng một người phụ nữ nhút nhát vang lên. Bạch Khương nhìn qua, thấy trong tay cô ấy cầm một chai coca nhựa rỗng, có thể thấy trước khi tai nạn xảy ra, cô ấy uống không ít coca, hiện tại đã không nhịn được nữa.

Cô ấy cầu xin nhìn hành khách xung quanh để được giúp đỡ, cuối cùng có người mở miệng, là một cô gái tóc ngắn: "Tôi và bạn đi, bạn, bạn không đóng cửa, tôi giúp bạn nhìn, sẽ không để cho những người khác nhìn thấy nhà vệ sinh, chờ cho bạn dùng xong sẽ đến lượt tôi, bạn nhìn cho tôi."

Cô gái coca phấn khích: "Tốt! Tôi không đóng cửa, cô phải trông cho tôi, tôi sẽ xong sớm! Chờ tôi xong tôi sẽ trông cho cô!”

Hai người nắm tay nhau đi vệ sinh, có mấy hành khách đi theo phía sau, quan sát từ xa.

Cô gái coca từ từ bước vào phòng tắm, đôi mắt mở to vì căng thẳng, hơi thở dồn dập.

Từng bước một, cô ấy nhìn thấy đồ trang trí quen thuộc trong phòng vệ sinh, không có kẻ xấu trốn bên trong. Vì vậy, cô ấy nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước hoàn toàn vào nhà vệ sinh.