Chương 11: Phó bản thang máy mất kiểm soát

Sáng sớm thức dậy, Bạch Khương mở cửa sổ trước, giống như ngày hôm qua, sau khi bóng tối rút đi không khí trên đường phố mang theo mùi máu tươi lạnh lẽo, tuy rằng trên mặt đường không có dấu vết hay động tĩnh gì, nhưng cô biết tối hôm qua rất nhiều người chết trên đường.

Phòng hôm nay hết hạn, Bạch Khương tạm thời không gia hạn, trước khi thời gian trả phòng đến, cô tranh thủ thời gian đánh răng rửa mặt, hai tay đeo găng tay cao su dùng trong phòng bếp tắm rửa. Cô nhìn vào mái tóc của mình, sau khi bị bệnh, mái tóc dài của cô nhanh chóng rụng hết, ở đây cô có một chiếc khăn choàng nâu mềm mại. Nhìn vào gương, cô cầm kéo một hồi lâu không xuống tay được, sau đó vẫn cắn răng cắt ngắn, nhưng không phải tóc ngắn theo kế hoạch, cô cắt tóc đến vị trí xương quai xanh, vừa vặn có thể cột đuôi ngựa ngắn không có gì đáng ngại.

"Hôm nay bắt đầu cố gắng." Cô nói với chính mình trong gương.

Kệ quần áo tại siêu thị bách hóa Bình An không nhiều, chỉ có hai hàng trông giống nhau, thường là một số bộ đồ ngủ, áo thun, quần áo thể thao, đồ lót và giày dép vớ và các mặt hàng phổ biến khác đang giảm giá.

Quần áo thể thao được nhập từ một nhà máy của một người họ hàng nhà Bạch Khương, tất cả đều là hàng tồn đọng bán không tốt bị trả trở lại nhà máy, phong cách lỗi thời, chất lượng lại tốt.

Bạch Khương nhập hàng số lượng lớn với giá siêu rẻ, trên cơ sở giá nhập hàng cô hơi tăng giá một chút để bán ra bên ngoài, mười ngày nửa tháng sẽ giảm giá để bán đi, giá rẻ, được các thím và các bà cụ yêu thích, tiêu thụ không tệ, lãi ít tiêu thụ mạnh nên rất có lợi nhuận. Sau đó, Bạch Khương nhờ người thân giúp đỡ giới thiệu, nhập vào một ít giày dép vớ, còn có quần áo của trẻ con từ nhà máy khác, làm khu vực quần áo vắng vẻ trên lầu hai trở nên phong sinh thủy khởi.

Bạch Khương cảm ơn ba năm trước mình thông minh cơ trí bày mưu tính kế như vậy, nghiêm túc lựa chọn một bộ quần áo thể thao sọc đen trắng mặc vào, lại chọn một đôi giày màu trắng vừa chân, phối hợp với tất thuyền màu đen, trong gương mình rất trẻ trung giản dị.

Cô lộ ra bộ dạng tươi cười, mắt hạnh híp lại thành một khe hở.

Mang theo 3 điểm còn lại, Bạch Khương bắt đầu nhiệm vụ phó bản bình thường lần thứ ba của mình.

Tùy tiện chọn một cột, cô bước vào cửa ánh sáng. Giống như hai lần trước, nguy hiểm căn bản không cho người ta kịp thời gian phản ứng, gần như Bạch Khương vừa đứng vững, xác định mình đang ở trong thang máy, mới thấy rõ con số màu đỏ phía trước "19", thang máy đột nhiên rơi xuống!

"Ah! Ah!”

"Nơi này là nơi nào! Không phải tôi đã chết sao?”

"Trời ạ, thang máy đang rơi xuống!"

Xem ra trong thang máy ngoại trừ cô còn lại đều là người mới, ai nấy đều ngơ ngác thất thố, Bạch Khương hô: "Đừng kích động! Thoát khỏi thang máy trước!”

Bốn người mới rơi xuống, trong hộp cầu thang máy nhỏ hẹp mất đi tất cả sự trấn định, Bạch Khương có thể lý giải cảm xúc của bọn họ, đổi lại nếu nhiệm vụ đầu tiên của cô là ở trong thang máy rơi từ tầng 19, chết cũng sẽ bị dọa chết một lần nữa!

Ahhh!

Thang máy bị kẹt và mọi người la hét một lần nữa.

Cũng may trong số người mới có người cuối cùng cũng ổn định tâm thần, bắt đầu ấn nút khẩn cấp của thang máy, Bạch Khương lại không có hy vọng vào cửa thang máy, lấy kinh nghiệm của cô trải qua hai lần chơi game, đường sống chắc là ở đây, cô ngẩng đầu, nhìn lên trần thang máy.

Không còn do dự nữa, Bạch Khương bắt lấy một người đàn ông trung niên cao lớn bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: "Muốn trốn thoát không?”

Người đàn ông sững sờ gật đầu.

“Vậy thì ngồi xổm xuống, nâng tôi lên, tôi muốn cạy mở nắm phía trên!” Cô nói ngắn gọn, tất cả đều là mệnh lệnh dễ hiểu, ngữ khí vẻ mặt còn mang theo sự kiên định, điều này làm cho Tào Quý lập tức tín nhiệm cô, đi theo động tác.

Bạch Khương ngồi trên cổ Tào Quý, dùng một con dao gọt hoa quả lấy từ siêu thị ra cắm nghiêng vào trong tấm sắt trên đỉnh thang máy, dùng sự khéo léo bắt đầu cạy.

Thang máy lại rơi xuống, chân Tào Quý run rẩy khom lưng, thân thể Bạch Khương nghiêng suýt ngã xuống, cũng may cô không buông tay, mượn lực mắc kẹt trên trần thang máy, cả người treo ở đó.

Khi rơi xuống tầng 15, hộp cầu lại dừng lại, hai vòng rơi xuống, người chơi chỉ cảm thấy hồn muốn bay đi.

"Muốn sống thì đến giúp tôi! Nhanh lên!" Trán Bạch Khương bốc lên gân xanh, mặt nghẹn đỏ, cô đã đạt tới cực hạn.

Tào Quý lắc trái lắc phải, vịn thành thang máy đứng vững, vội vàng lại đến đón cô, giọng của hắn càng lớn hơn: "Mọi người đến giúp đỡ ổn định em gái này!”

"Đúng, đúng! Giống như những gì được thực hiện trong phim, chúng ta có thể trèo ra khỏi thang máy và trốn trong giếng thang máy!”

“Tôi đến hỗ trợ!”

Dưới sự trợ giúp của ba người, Bạch Khương ổn định thân thể tiếp tục cạy, sau đó thang máy lại một trận rơi xuống thật mạnh, nhưng Bạch Khương dưới sự chống đỡ của bọn Tào Quý nên không rơi xuống. Tay cô còn chưa khỏi hẳn, lúc này lại thêm vết thương mới, nhưng nếu không mở nắp hộp cầu tìm được cửa ra, cô sẽ chết thêm một lần nữa, đến lúc đó toàn thân sẽ thành nệm thịt nát.

Bạch Khương phát ác, dốc hết toàn lực đẩy.

“Mở ra rồi!”

Tào Quý nâng cô lên, Bạch Khương vội vàng bò lên, trong giếng thang máy đều là khói, Bạch Khương ngửa đầu nhìn, không phát hiện ra cửa ra. Cô cúi đầu, nhìn thấy một cửa ra thiếu góc, ngay dưới chân cô, chỉ cần cô đóng miếng này lại, sẽ có một cửa ra hoàn chỉnh.

“Mọi người mau lên đây, lối ra ở trên!” Bạch Khương cúi đầu hô xuống dưới, đưa tay: "Nhanh lên!”

Trên tay cô đều là máu, Tào Quý bảo cô thối lui, hắn quát một tiếng, ỷ vào chiều cao cùng thể lực của mình, thế nhưng lập tức bắt lấy mép cửa trên, cánh tay dùng sức, không biết là ai ở dưới nâng chân hắn lên một chút, hắn hô to một tiếng trực tiếp nhảy lên.

“Người anh em kéo tôi một chút!”

Tào Quý vội vàng đưa tay: "Nào!”

Hắn kéo một nam một nữ lên, thang máy lại rơi xuống, dây kéo phát ra tia lửa khủng bố, Bạch Khương nằm sấp đè xuống thân thể, nhưng vẫn cảm thấy nửa người dưới bay lên.

Xung quanh tia lửa văng khắp nơi, khói dày đặc cuồn cuộn, cô cảm giác được sự sợ hãi tử vong, chỉ có thể chờ đợi lần này rơi xuống không phải là lần cuối cùng!

Cũng may thang máy lại dừng lại, trong hộp cầu còn lại người cuối cùng.

"Cậu."

“Đứng dậy đi! Đưa tay ra và chúng tôi kéo cậu lên!” Tào Quý hô to.

Trong khoang còn có một thanh niên run rẩy, hắn ngẩng đầu lên lệ rơi đầy mặt, ánh mắt đã có chút tan rã, mặc kệ bọn Tào Quý gọi hắn như thế nào cũng bất động.

"Lối ra ở đâu? Không phải cô nói lối ra ở trên này sao?”

“Quá dọa người, tôi muốn rời khỏi nơi này, lối ra ở đâu?!"

Đối mặt với câu hỏi sốt ruột của bọn họ, Bạch Khương buông tấm ván đang ôm chặt trong ngực ra, cô khoa tay múa chân một chút: "Cửa này chính là lối ra. Nhưng nếu khép lại, hắn sẽ không lên được nữa.”

"Không có khả năng, đây là thiên đường gì vậy?"

"Em gái, em không đùa giỡn với chúng tôi chứ? Tôi thấy chúng ta nên trực tiếp leo lên giếng thang máy, sau đó cạy cửa thang máy ở tầng trên và đi thẳng ra ngoài.”

“Người an hem, nhanh một chút!” Tào Quý còn đang gọi hắn.

Bạch Khương hét với anh ta: "Nếu anh không ra thì chúng tôi sẽ đi, để anh chết một mình ở bên trong một lần nữa! Anh còn nhớ không, anh đã chết, chết rồi! Anh muốn chết một lần nữa chứ?”

Thanh niên kia rốt cuộc cũng cử động, đỡ vách thang máy đứng lên, không đợi Tào Quý thở phào nhẹ nhõm, thang máy lại điên lại rơi xuống.

Lần thứ năm rơi xuống rất nhanh, hơn nữa thời gian so với bốn lần trước còn dài hơn, trực giác Bạch Khương mách bảo lần này sẽ không dừng lại!

Trong tiếng thét chói tai, Bạch Khương mò mẫm, gian nan lắp tấm sắt lên, vòng sáng rực rỡ, Bạch Khương lập tức bò vào.

Vừa leo lên, đã trở về rừng cột đá. Lần này thật sự quá khẩn trương, thời gian vô cùng chặt chẽ, tim Bạch Khương không cách nào bình ổn lại, cô thậm chí không cách nào đứng vững, sau khi bò ra một chút dựa vào cột đá thở hổn hển, cảm thấy bên tai còn có tiếng gầm rú vang vọng trong giếng thang máy khi hộp cầu thang máy rơi xuống.

Trong đầu đúng giờ vang lên âm thanh máy móc: [Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản bình thường: thang máy mất kiểm soát, đạt được điểm 4]