Chương 3: Đã chết cũng tốt

Lục Lâm nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy cả người một chút sức lực cũng không có.

Lục Lâm trộm lấy ra một bao bánh quy từ quầy bán quà vặt ăn.

Lục Lâm đã trộm dùng gương xem bộ dạng của mình hiện tại bộ, bộ dạng hiện tại của hắn so với kiếp trước có năm phần tương tự.

Người này xanh xao vàng vọt, nhìn thật sự là rất tiều tụy, nếu như nuôi lớn một chút, lại béo thêm một chút, thì có bảy phần tương tự hắn ở kiếp trước.

Lúc Lục Lâm đang mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đi đến.

"Lâm tiểu tử, thoạt nhìn không tốt lắm a! Như vậy đưa qua có được không?"

Thanh âm Đại bá mẫu Thang thị lập tức vang lên, "Sao lại không được a! Hắn vẫn rất tốt a, đưa qua đi, vừa lúc xung xung hỉ, có thể sẽ tung tăng nhảy nhót."

Lục Lâm nhắm mắt lại, không nói một lời, trời xa đất lạ, sợ bại lộ thân phận, trong khoảng thời gian này Lục Lâm luôn thanh tỉnh nhưng vẫn giả bộ là người câm.

Nghe đại bá mẫu đời này của hắn nói xung hỉ, Lục Lâm không khỏi trợn trắng mắt ở trong lòng, thật ra hắn không biết, nơi này xung hỉ như thế là chuyện bình thường.

"Cứ như vậy đưa qua sao? Nên mang cho hắn chút đồ vật a!" Một thôn dân do dự hỏi.

Tuy rằng là ở rể, nhưng hẳn là phải mang theo chút đồ.

"Ai nha, trong nhà rất nhanh sẽ không có cái ăn, nào có đồ gì cho hắn mang ra cửa! Trần Tiểu Mễ lại rất giỏi săn thú, đưa qua như vậy, đến bên kia không chừng còn có thể ăn thịt, sau này nhất định sống rất tốt a."

Vài người nghe Thang thị nói như vậy, sắc mặt đều cổ quái.

Chuyện Lục Lâm ở rể cho Trần Tiểu Mễ, sớm đã truyền khắp thôn, trong thôn còn đồn đãi là Lục Lâm ở rể cho một song nhi bưu hãn như vậy, về sau chỉ sợ là phải làm trâu làm ngựa.

Mọi người nghĩ, Trần Tiểu Mễ vào núi, Lục Lâm chỉ sợ cũng là phải đi theo, Trần Tiểu Mễ kia có lực mạnh thì không sao cả, nhưng còn Lục Lâm nói không chừng là không cẩn thận một chút liền chết ở trong núi.

Rõ ràng là chuyện khủng bố như vậy, vào miệng Thang thị lại biến thành chuyện tốt.

Thiết nghĩ dù sao chuyện này cũng là chuyện của Lục gia, liền không nói thêm cái gì.

Mấy người đặt Lục Lâm trên ván cửa, một đường lung lay đến chỗ Trần Tiểu Mễ.

Lục Lâm quá hư nhược rồi, lại mơ màng ngủ thϊếp đi.

Lục Lâm bị đưa ra khỏi cửa, mấy người Lục gia đều thở phào nhẹ nhõm.

"Nương, cuối cùng cũng tiễn được tang môn tinh kia đi a!" Lục Đồng tràn đầy ghét bỏ nói.

Sau khi Lục Lâm sinh bệnh, rất nhiều chuyện vốn dĩ do Lục Lâm làm, đều để Lục Đồng làm, Lục Đồng đã sớm nhìn Lục Lâm không vừa mắt.

Thang thị rầu rĩ nói: "Đúng vậy! Cái đứa bại gia tử kia, cũng không xem lại bản thân hắn có được cái gì, có người nguyện ý mua hắn là tốt lắm rồi, còn nháo ra chuyện nhảy sông tự vẫn nữa chứ, làm như trưởng bối chúng ta đã bạc đãi hắn vậy."

Lục Đồng cười cười, nói: "Tiễn gia hỏa này đi cũng tốt, nãi nãi nói hắn khắc thân, nói không chừng là do có hắn ở nhà, nên đại ca mới luôn khảo không trúng tú tài."

Thang thị cười cười, nói: "Đúng vậy! Thầy tướng số nói tướng mạo đại ca ngươi, vừa thấy là biết có mệnh làm đại quan, có thể chúng ta là bị thằng nhãi ranh kia làm liên lụy."

.............

Lục Lâm ngủ thật lâu, cuối cùng cũng thanh tĩnh một chút.

Hai người người xa lạ nói chuyện truyền vào tai hắn.

"Đại ca, Lục gia đưa người lại đây, người này bệnh đến như vậy, không phải là sắp chết rồi chứ."

Trần Tiểu Thái thập phần bất mãn với Lục Lâm, trong mắt hắn, đại ca Trần Tiểu Mễ là người lợi hại nhất trên đời, những kẻ làm bại hoại thanh danh của đại ca đều là vương bát đản, cái tên Lục Lâm này nghe nói mình sẽ ở rể cho đại ca, liền nhảy sông tự sát, thật sự là quá phận.

Nếu không phải phía trên ra một cái thuế như vậy, làm sao sẽ đến phiên một tên nhát gan như Lục Lâm xứng với đại ca hắn.

Trần Tiểu Mễ không để bụng nói: "Chết thì chết đi, dù sao đã đăng kí với nha môn, đi một chuyến này, ta cũng không cần giao thuế đầu người."

"Có cần thỉnh đại phu cho gia hỏa này không?" Trần Tiểu Thái hỏi.

Trần Tiểu Mễ híp mắt mắt, nói: "Không cần, nếu thật là muốn chết, tìm đại phu cho hắn, hắn cũng sẽ đi tìm chết, cần gì phải phí thêm bạc." Huống chi, trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền.

Trần Tiểu Mễ suy nghĩ: Đã bắt đầu vào thu, chờ đến mùa đông tuyết phủ đầy núi, việc săn thú sẽ trở nên thập phần khó khăn, bạc dư lại, còn phải dùng để mua một ít chăn, tu sửa phòng ở, còn phải mua thêm chút lương thực, Trần Tiểu Mễ vẫn rất để ý đệ đệ, đối với một người xa lạ như Lục Lâm đương nhiên sẽ không có bao nhiêu cảm tình.

Nếu người đã vào cửa, vậy nhiệm vụ của người này đã hoàn thành không sai biệt lắm.

"Bên kia khẳng định là sợ tốn tiền mời đại phu, nên mới sớm đưa người lại đây, đại ca, nếu gia hỏa này đã chết, người Lục gia có thể tìm tới đây gây phiền toái hay không."

"Đều nói ở rể là tốt, huống chi, lúc hắn vào cửa, một cây vải cũng không mang theo, hiển nhiên là đã chặt dứt liên hệ với bên kia, có thể có phiền toái gì được, nếu đối phương dám đến gây phiền toái, ta sẽ đem người đánh ra ngoài." Trần Tiểu Mễ khinh thường nói.

Trần Tiểu Thái vẻ mặt sùng bái nói: "Đại ca thật lợi hại."

Trần Tiểu Mễ nhìn chằm chằm Lục Lâm một hồi, lạnh nhạt nói: "Đã chết cũng tốt, tỉnh lại là phải thêm một miệng ăn."

Trần Tiểu Thái không tán đồng nói: "Tốn mười lượng bạc mời vào nhà, hắn chết như vậy thật tiện nghi cho hắn, tốt xấu gì cũng phải giúp đỡ một chút."

Lục Lâm đã khôi phục lại, hai huynh đệ nói, đều truyền tất cả vào tai Lục Lâm. Lục Lâm thầm nghĩ nguyên chủ tự sát cũng không phải là không có nguyên nhân a! Cư nhiên phải ở rể cho một song nhi bưu hãn như vậy.

Cái Trần Tiểu Mễ cần căn bản không phải phu quân gì, mà là một công cụ miễn thuế.

Lục Lâm bỗng nhiên có một loại cảm giác tiền đồ u ám, người khác xuyên qua thì được phong hầu bái tướng, địa vị cực kỳ cao, còn hắn xuyên qua, đã phải ở rể cho một song nhi hung tàn, cứ theo cái đà này, tương lai chỉ sợ, không thể phấn chấn phu cương được!