Chương 27: Tìm người ngoài thôn

Trần Tiểu Mễ thấy Lục Lâm trở về, hỏi: "Lí chính hẳn là không đồng ý đi."

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy." Lục Lâm đã sớm đoán trước được tình huống này nên cũng không sinh khí, "Mời người ở ngoài thôn, còn phải mua thêm chút gạch xanh, còn có sửa luôn phòng ở này của chúng ta nữa a! Sàn nhà thì tốt nhất là lấy gạch khối lát phẳng một chút."

Trần Tiểu Mễ nhíu nhíu mày, nói: "Có thể ở là được rồi, cần mấy chuyện đó làm gì?"

Lục Lâm cười cười, nói: "Dù sao cũng phải xây thêm một phòng ở, này không phải là thuận tiện sao?"

Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, thích chú ý mấy chi tiết nhỏ nhặt, tuy rằng Trần Tiểu Mễ cảm thấy Lục Lâm yêu cầu thật nhiều, nhưng cũng không phản đối.

Chuyện Lục Lâm đến chỗ lí chính rất nhanh đã truyền khắp thôn, thôn dân cũng biết chuyện nhà Trần Tiểu Mễ muốn xây nhà.

Thôn dân lại lần nữa bị Trần Tiểu Mễ làm chấn kinh một hồi, mới vừa mua con la, bây giờ còn muốn xây phòng ở, rốt cuộc là có bao nhiêu có tiền a. Cũng có người đỏ mắt cảm thấy, Trần Tiểu Mễ có tiền thì thế nào, còn không phải là tìm không được người nào hỗ trợ sao.

Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ chuẩn bị một chút, qua hai ngày lại lên trấn trên một chuyến.

Rất nhiều thôn đều có người nghèo, ở trấn trên có một chỗ chuyên môn tìm việc làm, nhà ai muốn tìm người làm việc liền trực tiếp đến nơi đó.

Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ chọn một chút, chọn trúng năm người, này năm người là một tiểu đội, thường xuyên xây nhà cho người ta, tay nghề cũng không tệ lắm.

Người cầm đầu là một hán tử chừng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, ngoài ra còn có một đôi huynh đệ tướng mạo tương tự nhau, và hai tiểu học đồ.

Trong nhà Lưu Quý Dũng có rất ít ruộng, cho nên ngày thường sẽ ra ngoài làm công ngắn hạn, bất quá, thời tiết trước mặt đã lạnh dần, cũng không có bao nhiêu người mướn, rất nhiều người thường tới trấn trên nhưng đều về tay không. Đám người Lưu Quý Dũng cũng đã vài ngày không có khởi công.

Trần Tiểu Mễ thương lượng với Lưu Quý Dũng thương về giá cả một chút.

Lưu Quý Dũng có chút ngoài ý muốn nói: "Thật sự là một ngày trả bốn mươn văn sao?"

"Chỉ có ngươi là một ngày bốn mươi văn, người khác thì giá thấp một chút." Trần Tiểu Mễ a nói.

Lưu Quý Dũng gật gật đầu, nói: "Cái này ta biết."

Hai đứa nhỏ một ngày ba mươi lăm văn, còn hai đứa học đồ thì một ngày hai mươi văn, bao một bữa cơm, giá này đã là rất cao.

Giá cả là do Lưu Quý Dũng đưa ra, với cái giá này cũng có thể thương lượng lại, nếu như Trần Tiểu Mễ mặc cả, Lưu Quý Dũng cảm thấy giảm xuống năm văn cũng có thể tiếp thu được, nhưng Trần Tiểu Mễ lại không hề trả giá làm hắn có chút ngoài ý muốn.

Lưu Quý Dũng đưa ra giá cũng không cao, tay nghề của hắn cũng lâu năm, xây cũng rất tốt, kinh nghiệm cũng rất phong phú, chỉ là hai năm trước không khéo đánh nhau với người ta một trận, không cẩn thận để lại một vết sẹo trên mặt, sau này muốn tìm việc làm liền không quá dễ dàng, nếu có người mướn, cũng sẽ bị ép giá.

Phá tướng ở chỗ này là chuyện rất nghiêm trọng, nếu như muốn tìm việc làm thì không thể phá tướng, một khi bị phá tướng thì công việc sẽ bị đổi cho người khác.

Lưu Quý Dũng cũng có chút ngoài ý muốn, Trần Tiểu Mễ cư nhiên không trả giá, càng thêm nghi hoặc là tại sao Trần Tiểu Mễ là người Đại Thạch Thôn mà không trực tiếp mời người ở trong thôn.

Lúc này, tất cả mọi người đều rảnh rỗi, nếu như tìm người ở trong thôn hẳn là sẽ tiện nghi hơn một chút, vừa gần lại không lãng phí thời gian đi đường, bất quá, Trần Tiểu Mễ không nói, Lưu Quý Dũng cũng không hỏi, mặc kệ như thế nào, có việc làm là tốt rồi.

Thật vất vả lắm mới có việc làm, không lý nào lại đem chuyện tốt như vậy đẩy ra bên ngoài.

........

Chuyện Trần Tiểu Mễ mời người ngoài thôn làm việc, rất nhanh truyền vào thôn.

Trần Tiểu Mễ mua không ít gạch xanh, rất nhiều người đều thấy được.

Vốn dĩ còn có một vài thôn dân đang vui sướиɠ khi người gặp họa khi Trần Tiểu Mễ không tìm được người làm việc, thấy người ngoài thôn tiến vào, liền cảm thấy kỳ quái, hỏi thăm một chút mới biết hóa ra là người Trần Tiểu Mễ mời đến xây nhà.

Đám người Lưu Quý Dũng nhìn thấy giường đất nhà Trần Tiểu Mễ cũng bị làm kinh ngạc không thôi, bất quá, bọn họ cũng không có tùy tiện hỏi.

Tiền công đến cuối ngày mới tính, Lưu Quý Dũng cũng không lo Trần Tiểu Mễ quỵt nợ, biết được tài lực của chủ nhà, Lưu Quý Dũng vẫn là rất tin tưởng với việc làm này.

Cơm trưa là cháo và dưa muối, cháo nấu bằng gạo thô mua ở trấn trên bỏ thêm củ từ, ngoài ra còn bỏ thêm một chút thịt vụn.

Dưa muối là do Lục Lâm mua ở chỗ Thẩm a bà, tay nghề của Thẩm a bà thực tốt, dưa muối ăn với cơm thực ngon.

Tuy rằng chỉ là cơm canh thô ráp, nhưng lại rất được đám người lão Lưu yêu thích.

Với thời tiết trước mắt, lương thực rất là quý giá, có vài chủ nhà bao cơm thì bất quá cũng chỉ được một chén cháo trắng mà thôi.

Ở chỗ của Lục Lâm, cháo của từ có đủ cho mọi người bên trong còn có thịt, tuy chỉ là một chút thịt vụn, nhưng tốt xấu gì cũng là thịt a.

Hai đứa học đồ ăn đến hai mắt tỏa ánh sáng, tuy rằng Lục Lâm nấu không ít cháo, nhưng là, mấy người vẫn là uống sạch.

Vài người ở chỗ này xây nhà cũng thấy được Lục Lâm dùng Thổ Côn nấu cháo, sau khi nhìn thấy liền giấu ở trong lòng, cũng không lộ ra.

Vốn dĩ Lục Lâm còn muốn có đồ dự trữ để vượt qua mùa đông nên mới không để lộ ra, hiện giờ đã có bạc, liền không thèm để ý chuyện này nữa.

Sau khi ăn uống no đủ, mấy người làm việc càng ra sức hơn.

Làm đến lúc chạng vạng, Lục Lâm lo lắng trên đường về sẽ xảy ra chuyện, liền cho bọn họ trở về, hơn nữa còn dùng xe la chở mấy người bọn họ một đoạn.