Trần Tiểu Mễ rất là tò mò với nhà nhỏ trong thân thể Lục Lâm, nhưng trong nhất thời cũng không biết phải hỏi cái gì, bỗng nhiên Trần Tiểu Mễ linh cơ vừa động.
"Tiểu Mạch nói có nước đường, vậy còn có nước đường hay không a!"
Lục Lâm lấy một lọ sữa trái cây dinh dưỡng Wahaha ra, Trần Tiểu Mễ gấp không đến chờ nổi mà uống liền.
Trần Tiểu Mễ ừng ực ừng ực uống hơn một nửa hộp sữa, thầm nghĩ: Quả nhiên rất ngon a! Hơn nữa còn rất ngọt, một chút cũng không tanh. Trước khi Trần Tiểu Mễ ra cửa, đã uống không ít nước, uống được một nửa liền uống không được nữa.
"Uống không hết thì đưa cho ta đi." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ rụt rụt tay, có chút không tha, trưng ra vẻ mặt bảo vệ đồ ăn.
Lục Lâm cười cười, nói: "Lần sau ngươi muốn uống, ta sẽ lấy ra cho ngươi, thứ này không thể để người khác nhìn thấy, thôn dân nhìn thấy sẽ cảm thấy rất kỳ quái."
Trần Tiểu Mễ ngẫm lại lý lẽ này liền đưa nửa bình đồ uống trả lại cho Lục Lâm.
Lục Lâm nhận sữa trái cây Wahaha thu vào bên trong quầy bán quà vặt.
Trần Tiểu Mễ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Nhà nhỏ trong thân ngươi, có thể để đồ vật?"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
Trần Tiểu Mễ nghiêng nghiêng đầu, nói: "Cho nên mới nói, lần trước ta căn bản không cần phải xách thịt lợn rừng nặng như vậy, chỉ cần đem lợn rừng thu vào trong căn nhà nhỏ, tới chỗ thì lại lấy ra là được rồi?"
Lục Lâm: "......" Hình như là như vậy. "Như vậy sẽ làm cho người khác cảm thấy rất kỳ quái."
Trần Tiểu Mễ trừng mắt nhìn Lục Lâm một cái, đại khái cũng biết Lục Lâm vì sao lại không nói với y.
Nếu như y cũng có đồ vật trân quý như vậy, cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện nói cho người khác biết.
"Chỉ cần ngươi không động tâm tư sai lệch, ta sẽ không nói với người khác." Trần Tiểu Mễ nói.
Lục Lâm cười cười, nói: "Được!"
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Nhà nhỏ của ngươi có thứ gì a? Quá mấy ngày nữa sẽ có chợ, có thể lấy ra bán hay không?"
"Cũng không nhiều lắm, chỉ có một ít đồ ăn, muốn bán mấy thứ này, cũng không có vấn đề gì." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ nghe Lục Lâm nói, trong lòng hiện lên vài phần kinh hỉ, lương thực đủ để trôi qua mùa đông kiểu gì cũng phải trị giá năm sáu lượng.
Trần Tiểu Mễ thương lượng với Lục Lâm một chút, quyết định trước tiên cứ gạt Trần Tiểu Thái, Trần Tiểu Mễ cảm thấy Trần Tiểu Thái còn quá nhỏ, sợ nó không cẩn thận nói hớ ra.
Từ trong xương cốt Trần Tiểu Mễ cũng không phải loại người bảo thủ, biết đến sự tồn tại của quầy bán quà vặt, cũng không có sợ hãi, ngược lại còn hứng thú bừng bừng.
"Ngươi có đồ vật gì bình thường một ít, có thể bán không?"
Trần Tiểu Mễ nghĩ tới trước kia Lục Lâm bán đi hạt châu, bất quá, loại đồ vật hiếm lạ này tốt nhất là không nên năm lần bảy lượt bán, đồ vật bình thường một chút mới tốt.
"Rượu hẳn là có thể bán đi, bất quá, cũng không thể trực tiếp bán." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ có chút tò mò hỏi: "Rượu? Cửa hàng còn có rượu sao?"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
Rượu là thứ tốt a! Đi thăm bạn bè, người thân đều có thể đưa một bầu rượu, hơn nữa, so với sữa bò gì gì đó, thì hạn sử dụng của rượu lâu hơn nhiều. Giá của rượu cũng không cao, bên trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm, có một phần tiền lời rất lớn là do bán rượu.
Cho nên trong quầy bán quà vặt thật sự là không thiếu rượu, bia các loại, Lục Lâm mua vào không ít, trong quầy bán quà vặt ước chừng có hơn một trăm bình rượu.
Nhưng vấn đề là cách đóng gói của chai rượu, nếu như trực tiếp bán đi, khẳng định là không ổn.
"Lấy ra cho ta nhìn xem sao." Trần Tiểu Mễ tràn đầy tò mò nói.
Ủ rượu cần không ít lương thực, hiện tại giá của rượu vẫn rất cao, rượu thượng đẳng cần phải có một lượng bạc mới được một vò, trung đẳng thì cũng phải bỏ ra hai trăm văn tiền mới có một vò, rượu hạ đẳng dù tiện nghi hơn một chút, nhưng cũng đã đến ba mươi văn tiền một vò, rượu cấp bậc khác nhau, giá cả cũng khác nhau rất lớn.
Lục Lâm lấy ra một vò rượu, Trần Tiểu Mễ nhận lấy rượu, nếm một chút.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Hương vị thế nào?"
Trần Tiểu Mễ chép chép miệng, nói: "Uống khá tốt."
Trần Tiểu Mễ chỉ uống một ít rượu gạo bình thường, cũng không phân biệt được tốt xấu.
"Nếu như có thể mang rượu ra bán một ít, cũng có thể mua được một con la." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ không vui hỏi: "Mua con la làm gì?"
Lục Lâm không cần nghĩ ngợi nói: "Mua con la liền có thể dùng con la thay cho đi bộ a!"
Trần Tiểu Mễ khó chịu nói: "Phí tiền làm gì, đi bộ là tốt rồi."
Lục Lâm không cho là đúng nói: "Ngươi săn được thú hoang thường đưa vào trong thành bán a, có một con la cũng thuận tiện hơn một ít, hơn nữa, nếu có một cái xe la, ngẫu nhiên cũng có thể mang Tiểu Thái, Tiểu Mạch cùng lên trấn trên học hỏi một chút a!"
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, trợn trắng mắt, cái tên Lục Lâm này, tiền còn chưa có kiếm được đâu, liền đã bắt đầu có suy nghĩ bậy bạ các loại, bất quá......
Có một con la, hình như là thuận tiện hơn một chút.
Trần Tiểu Mễ lắc lắc đầu, mua con la lúc nào cũng phải cho nó ăn, nhà bọn họ cũng không thể so với mấy nhà có đất có ruộng, cần la xuống ruộng làm việc.
Mua một con la cũng quá xa xỉ, huống chi tài không lộ bạch*, với tình huống hiện của y, mua một con la, cũng rất đáng chú ý, mua thứ này về, không chừng mấy gia hỏa kia liền sẽ để ý đến bọn họ, bất quá, có người ghen tỵ với mình, cũng là chuyện tốt. So với chuyện bị thôn dân bàn tán sau lưng, thì cho người ta thấy sau khi y ly khai Trần gia có nghèo túng hay không còn tốt hơn a!
Nghĩ nghĩ một chút Trần Tiểu Mễ lại nhịn không được động tâm, y không mượn xe được, chỉ có thể đi bộ vào thành trấn, bị không ít người chê cười đâu, trước kia, ở nửa đường gặp trời mưa, xe trong thôn đi ngang qua, mấy cái thôn dân chỉ ởtrong xe ngó mình, có đồng tình, cũng có kẻ vui sướиɠ khi người gặp họa.
Tuy rằng không ai thể hiện ở trước mặt y, nhưng là, Trần Tiểu Mễ cũng biết trong thôn có rất nhiều người nói y táng tận thiên lương, sớm muộn gì cũng sẽ bị dã thú trong núi ăn luôn.
"Ngươi trước kia là đại thiếu gia sao?" Trần Tiểu Mễ hỏi.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Cũng coi là vậy."
Kiếp trước hắn là một bình dân, dựa vào quầy bán quà vặt để kiếm sống, ăn no mặc ấm không thành vấn đề, nhưng muốn mua nhà ở thành phố lớn là chuyện không thể, chỉ có thể chờ phá bỏ và rồi di dời. Nói đi cũng phải cũng phải nói lại, tuy rằng kiếp trước hắn chỉ là một kẻ bình dân, thế nhưng so với đại thiếu gia ở nơi này còn dễ chịu hơn nhiều.
"Đại thiếu gia, sẽ xuống bếp sao?" Trần Tiểu Mễ có chút không tin.
Lục Lâm cười cười, nói: "Chuyện này ngươi liền không hiểu rồi, đây là sở thích của ta."
Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Rượu này cũng không thể lấy ra ngoài." Trần Tiểu Mễ chưa từng thấy qua lon, nên cảm thấy thập phần thần kỳ, "Cái này là thiết sao?"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
"Cư nhiên lại dùng cái bình đẹp như vậy để đựng rượu, sau khi dùng một lần rồi, lần sau không thể dùng được nữa." Trần Tiểu Mễ nói.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Có chút lãng phí a." Lục Lâm không biết xấu hổ hùa theo Trần Tiểu Mễ, lon sắt ở thế giới của hắn, căn bản không đáng giá tiền.