Ăn cơm xong, Ôn Hạ trở về phòng ngủ lấy điện thoại di động chín phím ra, một tin nhắn hiện lên, là dãy số quen thuộc.
Cô khẽ nhếch môi, nhấn nút đồng ý, mở tin nhắn ra.
"Vợ ăn cơm chưa?"
Cô nhấn bàn phím vài lần, "ăn rồi."
Rất nhanh bên kia gọi điện thoại tới, sau khi kết nối máy, giọng thiếu niên có chút khàn khàn: “Vợ, ăn no chưa?”
“Ăn no rồi, còn anh thì sao.” Ôn Hạ sợ Ôn Đức nghe thấy, đi tới đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái cửa.
“Ăn no rồi, vợ về nhà ăn nho.”
Ôn Hạ khẽ gõ bàn phím trong tay, nhỏ giọng nói: “Chồng, có phải anh nhớ em không?”
“Ừm.”
“Chồng, ngày mai đi hôm nay đã quá muộn.”
Ôn Hạ vừa nói xong, ngoài cửa bèn truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với giọng nói của Ôn Đức: “Hạ Hạ, mở cửa.”
Vừa nghe thấy, Ôn Hạ hoảng sợ, vội vàng trả lời một tiếng: “Ba, con tới đây.”
Sau đó nói với điện thoại: “Không nói nữa, ba đến rồi!”
“Ừm, thay anh chào ba vợ.”
“...”
Nếu cô dám chuyển lời nói đó, sợ là Ôn Đức sẽ đánh cô một trận.
Ôn Hạ cúp điện thoại, lấy một quyển bài tập ra đặt lên bàn, sau đó mới mở cửa, trong tay Ôn Đức còn cầm một ly sữa.
“Ba.”
“Uống sữa rồi ngủ.”
Ôn Đức đưa sữa cho cô và nói: “Mẹ con gọi điện cho con sao?”
“Không phải , là An An tìm con có việc.” Ôn Hạ nhận lấy sữa, có chút chột dạ cúi mặt xuống không dám nhìn ánh mắt ông.
Ôn Đức cũng không hỏi nữa, môi mấp máy muốn nói một tiếng xin lỗi, nhưng không nói được: “Ba về phòng, con đi ngủ nhớ đóng cửa sổ lại.”
“Được.”
Ôn Hạ cầm ly sữa ấm trở về phòng ngủ, cũng không gọi điện thoại lại cho Tần Mặc, mà đi đến bàn học lấy bài tập về nhà ra bắt đầu làm.
Nếu bắt đầu lại một lần nữa, cô phải cố gắng rất nhiều, lần này không cần phải hối tiếc.
Tần Mặc ở bên kia đang đọc sách, kiến thức mười năm trước anh cũng gần như quên mất.
...
Ngày hôm sau
Ôn Hạ ăn sáng xong và rửa hết chén trong bồn thì rời khỏi phòng bếp, từ phòng bếp đi ra, nhìn thoáng qua cô thấy Ôn Đức đang xem tivi trên ghế sô pha.
“Ba, lát nữa con sẽ đến nhà An An làm bài tập về nhà.”
“Ừm, buổi trưa nhớ về sớm một chút.” Ôn Đức gật đầu.
Ôn Hạ mang cặp sách ra khỏi nhà, đi đến nhà Tần Mặc, khi sắp tới, cô gọi điện thoại cho anh, bảo anh ra mở cửa cho mình.
Nhà gỗ nhỏ của Tần Mặc rất lớn, có hai lầu, còn có một cái hồ bơi.
Hôm nay Tần Mặc mặc một chiếc áo len màu đen rộng thùng thình, không có mũ, quần dài màu xám nhạt, phối hợp với mái tóc xù bồng bềnh của anh, cả người có vẻ lười biếng nhưng lại toát ra vẻ đẹp trai.
Trách không được năm đó cô liếc mắt một cái đã yêu anh sâu đậm, còn sống chết theo đuổi suốt một năm.
“Vợ đứng ngây ngốc ở đó làm cái gì, đây cũng không phải là lần đầu tiên em tới.” Tần Mặc đặt tay lên cửa sắt, mỉm cười nhìn cô, áo len trắng, quần jean màu lam nhạt, có vài phần dễ thương.
Hai người vào cửa, Tần Mặc mang một đôi dép mới tinh đưa cho cô.
Liễu Từ đang lau sàn phòng khách nhìn thoáng qua, vội vàng đi tới: “Tiểu Mặc, đây là bạn học của con sao?”
“Ừm, dì Liễu giúp con rửa chút hoa quả, lát nữa đưa lên lầu giúp con.” Tần Mặc gật đầu, đưa tay đỡ Ôn Hạ đang lảo đảo thay giày.
Liễu Từ nhìn lướt qua hai người một cái, rất nhanh bèn đi vào phòng bếp.
Lên lầu hai, bước vào phòng ngủ, Ôn Hạ mới nhỏ giọng nói: “Dì Liễu có nói với ba mẹ không?”
Ba mẹ ở đây là ba mẹ Tần Mặc.
Tần Mặc hứng thú nhìn cô một cái: “Ngay cả ba mẹ mà vợ cũng gọi, thì còn sợ cái gì?”
“Vậy thì khác, hiện tại chúng ta vẫn đang là học sinh.” Ôn Hạ ngồi bên giường.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Tiểu Mặc.”
“Dì Liễu vào đi.” Tần Mặc nói.