Chương 14.1: Có ba quy tắc nhanh ở trường trung học

“A!”

Khương Nhan nhất thời ngẩng đầu lên, vẻ mặt không tình nguyện.

Muốn nói cô ấy ghét cái gì nhất, chắc chắn là chạy bộ, bây giờ bắt cô chạy ba ngàn mét, chắc chắn sẽ mệt đến chết người.

“Thầy Tào, em bị bệnh tim, bác sĩ nói không thể vận động mạnh.”

Tào Quân làm chủ nhiệm nhiều năm như vậy có cái gì mà chưa từng thấy qua, cũng không động lòng với câu nói đó: “Đợi lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi ba em, nếu thật sự có bệnh tim thì đổi người.”

Vừa nghe lời này, Khương Nhan lập tức mở to hai mắt, với tính tình nóng nảy của ba cô ấy, nếu biết cô bị bệnh tim, đến khi trở về không chừng còn đánh cô ấy một trận: “Đừng đừng đừng, thầy Tào, em nói đùa thôi.”

Liễu An An xấu xa cười ra tiếng.

Ôn Hạ cố nén cười, cô không thể cười trên nỗi đau của người khác.

Thế nhưng không nhịn được mà vẫn cười ra tiếng.

Khương Nhan tức giận trừng mắt nhìn hai người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tuyệt giao năm phút!”

Hạ Lâm nổi tiếng là người ít nói, mặc dù không muốn bị điểm danh nhưng cũng không giống Khương Nhan.

Thấy Tào Quân rời đi, Khương Nhan cảm thấy mọi chuyện đã xong, nằm sấp trên bàn ôm đầu khóc: “Xong rồi, mọi thứ đều xong rồi, sau khi kết thúc cuộc chạy xa thì sẽ không còn Khương Nhan tớ nữa.”

Ôn Hạ và Liễu An An lại bị cô ấy chọc cười, Liễu An An trấn an vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, giọng cười xấu xa: “Nhan Nhan, cậu yên tâm tớ và Hạ Hạ nhất định sẽ nhặt xác cho cậu.”

“An An nói đúng.” Ôn Hạ nhe răng, cười phụ họa.

“Liễu An An, Ôn Hạ, tuyệt giao mười phút.” Khương Nhan thở phì phì quát.

Tưởng Húc ở hàng sau vểnh chân lên, vẫn nhìn Ôn Hạ, thấy cô cười cậu ta cũng cười theo.

Tô Bột ngồi cùng bàn với Tưởng Húc thoáng nhìn thấy, dùng cùi chỏ chạm vào cậu ta, trêu chọc nói: “Người anh em, nhìn đến tròng mắt cũng rớt ra rồi.”

Tưởng Húc bị người khác bắt gặp có chút xấu hổ, sau đó tức giận nói: “Đi đi, không liên quan đến cậu.”

Tô Bột cũng không thèm để quan tâm đến giọng điệu của cậu ta, tiếp tục nói: “Tớ nói nghe nè người anh em, đây đều là lớp mười một, không phải cậu nên cố gắng thi tốt nghiệp.”

“Cần cậu quan tâm sao, chờ khi nào cậu đuổi kịp bạn học lớp bên cạnh, rồi hãy cười lão tử.” Tưởng Húc “cắt” một tiếng.

Tô Bột không nói gì, mà nhướng mày, Tưởng Húc đen mặt: “Cậu đuổi kịp sao?” Giọng điệu có vài phần ghen tị.

Tô Bột gật đầu, không che giấu được vẻ xấu hổ: “Tuần trước chúng tớ ở cùng nhau, thứ bảy còn ra ngoài đi chơi, thuận tiện…” Nói đến đây cậu ta cười “hắc hắc”.

Có thể hiểu được đại khái là gì.