Ôn Hạ bị hai người họ chọc cho vô cùng vui vẻ: “Đúng vậy, hai người lợi hại nhất.”
“Vẫn là Hạ Hạ lợi hại nhất, ngay cả tiếng Anh cũng dùng để mắng người.” Khương Nhan nghiêng đầu trêu ghẹo nói.
Nhất thời chọc trúng điểm cười của Liễu An An, cô ấy không để ý hình tượng cười to: “Cái này tớ có thể cười một năm.”
Ba người nhất thời đắc ý vênh váo, không phát hiện trên đường đã không còn học sinh.
Ba người vừa định lên lầu, bèn gặp Tưởng Húc thở hồng hộc, cậu ta thở hổn hển, kỳ lạ nói: “Buổi tự học đã bắt đầu từ sớm rồi, các cậu không vội sao?”
Giờ tự học buổi sáng không có chuông, bình thường phải tự mình xem đồng hồ.
Ôn Hạ nghe vậy, vội vàng giơ đồng hồ lên xem, đã hơn bảy giờ hai phút, kinh hãi nói: “An An, Nhan Nhan đến trễ rồi!”
Ba người, không đúng, bốn người bị Tào Quân canh giữ ở cửa lớp bắt gặp.
Tào Quân nghiêm mặt, chỉ vào bốn người: “Đứng thành một hàng cho tôi, nói đi, vì sao đến trễ, Khương Nhan bắt đầu nói.”
Khương Nhan rụt cổ lại, một chút cũng không có sức mắng chửi như vừa rồi, cô liếc nhìn Ôn Hạ và Liễu An An, muốn thống nhất lời khai một chút, yếu đuối nói: “Thầy Tào, em…”
Lúc này, Ôn Hạ giơ tay lên, chen vào nói: “Thầy Tào, em có chuyện muốn nói.”
Đối với thái độ giơ tay phát biểu của cô, vẻ mặt Tào Quân hòa hoãn một chút.
Ôn Hạ kể lại chuyện buổi sáng: “Thầy Tào, không phải chúng em cố ý đến trễ, có một nam sinh tìm em gây phiền phức, Khương Nhan và Liễu An An vì bảo vệ em mà đến trễ.”
Trong lớp có quy định, trễ giờ tự học thì có thể học ở ban công, chuyện này không nghiêm trọng, nghiêm trọng là Tào Quân muốn gọi điện thoại cho phụ huynh.
Cô không thể liên lụy đến Khương Nhan và Liễu An An.
“Ai tìm em gây phiền phức? Tại sao lại làm phiền em?” Tào Quân bán tín bán nghi.
“Em không biết, cậu ta khoác vai em, muốn em làm bạn gái của cậu ta.”
Những lời này nếu bạn nữ khác nói ra, chắc chắn sẽ xấu hổ, nhưng Ôn Hạ đã sớm qua cái tuổi xấu hổ rồi.
“Ai vậy? Tìm chém…” Tưởng Húc lập tức hung dữ nói, Tào Quân trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cậu ta lập tức im lặng.
Liễu An An và Khương Nhan nhịn không được muốn cười, nhưng cố gắng kìm lại, vùi đầu rất thấp.
“Trông như thế nào?” Tào Quân nói.
“Trên mặt có rất nhiều mụn trứng cá, đại khái là cao một mét bảy, tóc hơi vàng.” Ôn Hạ suy nghĩ một chút.
Tào Quân đã biết người đó là ai, cả trường trung học này chỉ có một người tóc vàng, ông mắng: “Tên côn đồ Nhạc Cường kia, suốt ngày không lo học, còn muốn đến phá rối, không biết là muốn làm gì!”
Học sinh tự học bên trong thò đầu ra xem.