Ôn Hạ nằm trên giường cảm nhận được điện thoại di động đang rung lên, vội vàng chui vào chăn, hạ thấp giọng: “A lô.”
“Đang làm gì vậy?”
“Đọc sách.”
“Đừng nhìn quá lâu, sẽ có hại cho mắt.”
“Biết rồi.”
...
“Vợ, ngủ ngon.”
“Chồng, chúc ngủ ngon.”
Ôn Hạ vừa cúp điện thoại, đèn bèn tắt, cô bật đèn bàn lên, kéo rèm giường tiếp tục đọc sách, bởi vì có rèm sẽ không quấy rầy người khác ngủ.
Trong phòng ngủ còn có một người cũng đang đọc sách, người này tên là Từ Mẫn, là một nữ sinh không thích nói chuyện, nhưng thành tích rất tốt, đứng tốp mười trong lớp.
Đến mười một giờ Từ Mẫn tắt đèn ngủ, mới phát hiện phòng ngủ còn có ánh sáng nhỏ, bèn nhìn thoáng qua hướng Ôn Hạ.
...
Ngủ dậy lúc sáu giờ bốn mươi, Ôn Hạ ngáp một cái, cũng may trước kia là giáo viên chủ nhiệm, cũng đã quen với thời gian này rồi.
Lúc sắp xuống lầu, đột nhiên có người khoác tay lên vai cô, là một nam sinh, dáng vẻ không đẹp lắm, mặt nổi đầy mụn, áo khoác hờ hững khoác lên vai.
Cậu ta tự cho là mình rất đẹp trai và ngầu, thế là nhướng mày: “Ôn Hạ, làm bạn gái tôi nhé.”
Thoạt nhìn anh ta giống như một tên bắt nạt học đường.
Ôn Hạ đẩy tay cậu ta ra, không vui nói: “Cút đi.”
Liễu An An và Khương Nhan vội vàng bảo vệ ở hai bên của cô, Khương Nhan hung dữ nói: “Cậu có bị bệnh không? Động tay động chân với nữ sinh, không có giáo dục.”
“Thảo Nê Mã, cậu nói lại lần nữa!” Nam sinh bị chọc giận, giơ nắm đấm lên muốn đánh người, nhưng nghĩ đến cái gì lại không dám ra tay.
Liễu An An vừa nghe lời này, lập tức nhúng lưng mắng: “Thảo Nê Mã, cậu là gà cay nhỏ, dáng vẻ xấu xí còn quái đản, mặt đầy mụn trứng cá, còn muốn làm bạn trai Ôn Hạ, lão nương phi!”
Khương Nhan liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Đúng vậy, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, xấu xí quái dị!”
Dù sao Ôn Hạ cũng là người hai mươi bảy tám tuổi, cô đã không còn chửi bậy từ khi làm chủ nhiệm lớp.
Thấy nam sinh tức giận siết chặt tay, cô vội vàng bảo vệ Khương Nhan và Liễu An An ở phía sau, sau đó nhìn chằm chằm gương mặt mụn của nam sinh: “Tôi từ chối, You "re so ugly.”
...
Trên đường trở về lớp học, Liễu An An và Khương Nhan nhịn không được mỉm cười: “Cười chết tớ.”
“Hạ Hạ, thật sự có cậu, ngay cả tiếng Anh cũng thành thạo.”
“Hai người còn cười, cũng không sợ cậu ta đánh các cậu.” Ôn Hạ bất lực nhưng lại ấm lòng.
Chỉ có tình bạn trung học mới có thể thuần khiết như vậy, mặc kệ hậu quả.
“Sợ cái gì, cậu ta dám đánh tớ, tớ sẽ để anh trai tớ đánh cậu ta.” Liễu An An vung nắm đấm nhỏ.
“Đúng vậy, cậu ta dám đánh tớ thì về nhà tớ nói với ba tớ, bắt cậu ta lại.” Khương Nhan cười “hắc hắc”.
Cha của Khương Nhan là một cảnh sát làm việc ở đồn cảnh sát.