Miêu: beta-ed
Giang Vạn Quán thấy con trai nói như vậy, trên mặt còn lộ ra nụ cười vui sướиɠ, cũng quay đầu nhìn Quý Hòa, nghĩ đây là người cứu con mình, lớn lên trông rất gầy yếu, nhưng ánh mắt trong suốt, ông nhìn chăm chú cũng không lộ vẻ kinh hoảng hay nịnh bợ, ngược lại nhìn rất thuận mắt.
Lâm Vĩnh Tân thấy thế liền nói: “Giang lão gia, đây là Quý Hòa, lúc ấy chính là hắn băng bó miệng vết thương cho Giang thiếu gia. Quý Hòa, đây là Giang lão gia, nhanh chào hỏi Giang lão gia đi.”
Quý Hòa chào hỏi với Giang Vạn Quán, nói: “Tình huống ngay lúc đó bất luận là kẻ nào cũng sẽ cứu giúp, tôi chỉ là làm việc nên làm.”
Giang Bình lập tức nói: “Người khác không nhất định băng bó tốt bằng anh Lúc ấy tôi rất đau, nhưng khi anh băng miệng vết thương cho tôi, tôi liền không đau nữa Cha, cha nhất định phải cám ơn anh ta nhé” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Giang Vạn Quán lập tức nói: “Được, Bình Nhi con yên tâm, cha nhất định sẽ cảm tạ hắn Con cứ an tâm dưỡng thương, đừng có gấp”
Lâm Vĩnh Tân trong lòng cảm thán Quý Hòa thật sự là vận khí tốt, cứ như vậy đã được hai cha con Giang gia cảm kích, về sau lại coi như có núi dựa. Lúc ấy nếu mình tới trước một bước thì tốt rồi, nhưng mà ngẫm lại mình là trưởng thôn, cho dù có cứu Giang Bình, cũng chưa chắc khiến cho Giang lão gia cảm tạ, có khả năng ông ta sẽ chỉ cảm thấy đây là điều mình nên làm. Nghĩ vậy ông cũng không rối rắm nữa.
Thầy thuốc Hoa thì lại hâm mộ ghen tỵ với Quý Hòa, nghĩ thằng nhóc này vận số cũng quá tốt rồi, mình thì khổ sở như vậy mà lại bị bỏ quên một bên, hắn thì giỏi rồi, vừa băng bó vết thương đã thành ân nhân cứu mạng Trong lòng gã tức tối vô cùng, lại nghĩ quan hệ của mình và Quý Hòa cũng không quá tốt, mình giúp nhà Quý Đại Tài ở bên ngoài nói hắn căn bản không có bệnh gì nặng, là do sợ chết nên mới sống chết đòi uống thuốc, còn đẩy Phùng thị, làm hại bây giờ còn có người hoài nghi Quý Hòa bất hiếu, mà vợ gã lại hại Trương Tiểu Dư cái vụ rắn cắn bị người ta từ hôn. Thằng nhãi Quý Hòa này hiện tại cũng không phải đứa nhát gan yếu đuối trước kia, ai biết hắn có ghi hận mình hay không, về sau hắn mà có chỗ dựa thì mình cũng không có chỗ tốt
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ vài vòng, Hoa Hưng quyết định, nói với Quý Hòa: “Quý Hòa à, người Trương gia không tìm cậu gây phiền toái chứ? Lần này nhà bọn họ chọc ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ đổ tất cả sai lên đầu cậu, tôi cũng biết bọn họ luôn nói cậu là sao chổi mà Lần này Giang thiếu gia cùng hai mẹ con nhà Vu Hòe Hoa cùng bị trâu đâm bị thương, cậu lại không cứu bọn họ, đi cứu Giang thiếu gia trước, bọn họ còn không hận cậu chết sao? Cậu nên cẩn thận chút. Không bằng hiện tại cầu xin Giang lão gia, để ông ấy giúp cậu giải quyết cái nhà kia đi.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Thầy thuốc Hoa làm ra vẻ quan tâm Quý Hòa, nói ra nói cũng là những câu đầy vẻ quan tâm lo lắng, người không biết còn tưởng gã tốt bụng lắm, kỳ thật lời này lại ẩn đầy ý nghĩ xấu xa
Quý Hòa liếc mắt nhìn thầy thuốc Hoa một cái, nói: “Đa tạ thầy thuốc Hoa nhọc lòng quan tâm”
Thầy thuốc Hoa bị Quý Hòa nhìn mà hoảng sợ, gã nghĩ Quý Hòa đã phát hiện tâm tư của mình rồi sao? Ánh mắt này rõ ràng nhìn rất bình tĩnh, nhưng sao gã lại cảm thấy có chút dọa người? Nhất định là gã suy nghĩ nhiều
Lâm Vĩnh Tân trừng mắt nhìn thầy thuốc Hoa một cái, nghĩ người này thật sự không biết lời gì nên nói lời gì không (哪壶不开提哪壶,na hồ bất khai đề na hồ, chỉ giữa người với người không nên nói tới chuyện tư mật, khuyết điểm của người khác, phải biết cái gì nên nói cái gì không nên nói
Giang Bình mới vừa tỉnh, dù sao còn đang bị thương, đầu còn hơi đau, nhưng lại quan tâm ân nhân cứu mạng, liền kéo áo cha mình. Giang Vạn Quán sao có thể không biết ý con trai chứ? Lập tức bắt đầu hỏi là có chuyện gì xảy ra.
Quý Hòa cũng không cần người khác nói, việc này không thể gạt được, không bằng chính mình phủi sạch, hắn liền đem lí do mình bị gọi là sao chổi, lại nói ra quan hệ với Trương gia.
Lâm Vĩnh Tân thấy Giang Vạn Quán nhíu mày, lập tức nói lại chuyện Trương Văn Lang phản bác trong ruộng cho Giang Vạn Quán.
Giang Vạn Quán vừa nghe gật gật đầu.
Thầy thuốc Hoa thấy thế, trong lòng hơi tiếc khi Giang lão gia không có miệt mài theo đuổi, nhưng gã cảm thấy Giang lão gia hẳn là vẫn để ý.
Giang Vạn Quán đúng là có chút để ý, bản thân ông đã cảm thấy mạng mình cứng (mạng khắc người nhà, người thân, cho nên cực kỳ tin tưởng việc này, rồi ông lại hơi đồng tình với Quý Hòa, có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
Giang Bình lúc này còn nói: “Cha, Quý Hòa đã cứu con, đừng nói anh ta không phải sao chổi, cho dù có phải thì con cũng cảm ơn anh ấy.”
Quý Hòa nhìn Giang Bình, nghĩ thầm rằng cậu trai này không tồi, tri ân báo đáp, chỉ bằng điểm này, mình cũng phải chữa khỏi mắt cho y
Giang Vạn Quán vừa nghe lời này của con trai, chút để ý này cũng liền biến mất, nghĩ cho dù Trương gia là bị Quý Hòa khắc nên mới dính xúi quẩy, làm hại con ông bị trâu đâm, nhưng hắn cũng cứu con mình, xem như huề nhau. Trừ bỏ điểm này, cho dù Quý Hòa có khắc thật thì cũng khắc người thân họ hàng chứ liên quan gì đến bọn họ, bọn họ cũng không phải thân nhân của Quý Hòa, khắc không đến. Lại nói vừa rồi trưởng thôn cũng đã kể, nhà bác cả Quý Hòa cùng nhà vợ kết nghĩa không hề dính xúi quẩy, người bệnh trong nhà đều chuyển biến tốt lên. Nghĩ như vậy, ông liền đối xử bình thản với Quý Hòa.
“Quý Hòa, cậu yên tâm, cậu đã cứu con ta, ta nhất định sẽ hậu ta Sao chổi gì đó là chuyện nhà cậu, chúng ta không để ý.”
“Đa tạ Giang lão gia.”
Quý Hòa cười cười, nghĩ chuyện này tạm cho qua, ít nhất Trương gia có muốn đánh chủ ý xấu vào điểm này thì mình sẽ không bị làm sao nữa.
Quý Tuấn rốt cục dẫn theo thầy thuốc tới, thì thấy Quý Hòa cũng đứng trong phòng, đang cùng Giang lão gia cười nói, trong lòng phập phồng, nghĩ sao hắn lại ở chỗ này? Còn có thể nói cười với Giang lão gia như vậy? Rõ ràng người nên đứng ở đó vị trí phải là mình Trong lòng hắn ta đủ thứ vị, có một loại cảm giác coi như mình có được Giang lão gia thưởng thức cũng sẽ không sáng rọi như Quý Hoà, dù sao thì Quý Hòa cũng đến trước hắn ta một bước
Lâm Vĩnh Tân vội vàng kêu Quý Tuấn lên, để hắn ta chào hỏi Giang Vạn Quán.
Giang Vạn Quán nào có lòng dạ nhìn Quý Tuấn chứ, ánh mắt ông toàn đặt trên người vị thầy thuốc kia, chỉ có lệ với Quý Tuấn một chút, sau đó kêu thầy thuốc mau đi xem bệnh cho Giang Bình.
Quý Tuấn trong lòng hơi nghẹn khuất, nghĩ mình lớn lên tiền đồ rộng mở, lại tài hoa đầy bụng, so với cái tên Quý Hòa kia mạnh hơn gấp bội, Giang lão gia có thể cùng Quý Hòa cười nói, lại vắng vẻ mình như vậy, thật là con mắt không quen nhìn vàng nhìn ngọc (mắt chỉ nhìn thấy mấy thứ thấp hèn Nếu không phải biết rõ trong tay Giang lão gia có rất nhiều mối quan hệ, hắn ta thật sự cảm thấy không cần nịnh bợ một người như vậy, hiện tại hắn ta chỉ có thể đứng một bên, ít nhất cũng khiến cho Giang lão gia khắc sâu ấn tượng với mình hơn một chút.
Quý Tuấn mời đến là thầy thuốc nổi danh nhất trấn trên, họ Quân, đã hơn năm mươi, từ trước người Giang gia có bệnh nặng bệnh nhẹ đều tìm ông ta, cho nên cũng coi như quen thuộc, cũng khá tin tưởng. Ông ta vừa đến, trái tim Giang Vạn Quán liền buông xuống một nửa, chỉ trông chờ ông ta nói con mình sẽ chữa được bệnh. Kết quả thầy thuốc Quân xem cho Giang Bình xong thì nhăn mặt, ngồi một chỗ trầm ngâm nửa ngày, chỉ nói trước cứ kê mấy đơn thuốc uống rồi xem tình huống.
Thầy thuốc Quân nói xong liền mời Giang Vạn Quán đi ra ngoài, ăn ngay nói thật cho ông, nói vết thương trên trán Giang Bình rất nghiêm trọng, ông ta bốc thuốc cũng không nắm chắc có thể không để lại sẹo, mà mắt Giang Bình thì càng không nắm chắc.
“Tình huống Giang thiếu gia là do đầu bị va chạm, do đó xuất hiện máu tụ, nên mới bị mù. Chỉ khi máu tụ biến mất, mới có thể hồi phục thị lực. Mà muốn cho máu tụ biến mất, trừ uống thuốc ra, cũng chỉ có thể dùng châm cứu, nhưng tôi tài nghệ không ***, không dám động châm lên đầu, sợ nguy hại đến tính mạng của Giang thiếu gia, cho nên cũng chỉ dám dùng thuốc. Giang lão gia, tôi đây thật sự là bất lực, xin ngài mời người cao minh khác”
Thầy thuốc Quân lắc đầu thở dài mà nói, ông ta thật sự không dám làm, hơn nữa Giang thiếu gia chính là con trai bảo bối của Giang lão gia, ông ta cũng chịu không nổi lửa giận của Giang lão gia.
Giang Vạn Quán mặt mũi trắng bệch, nói: “Uống thuốc có được không?”
Thầy thuốc Quân nói: “Có lẽ một ngày kia khối máu tụ trong đầu Giang thiếu gia sẽ đột nhiên tiêu tan.”
Giang Vạn Quán tức muốn chửi ầm lên, có lẽ? Một ngày kia? Đột nhiên? Thế còn phải chờ tới một ngày kia? Ngộ nhỡ tới lúc đó con ông già rồi thì có ích gì nữa? Nhưng ông nhịn được, mời thầy thuốc Quân mấy hôm nay tới khám bệnh tại nhà, ở luôn trong nhà ông đi, mỗi ngày đều sẽ trả một số tiền lớn.
Thầy thuốc Quân cũng không chối từ, nghĩ Giang Vạn Quán nhất định sẽ mời danh y cho con trai, vừa lúc ông cũng theo bên cạnh quan khán, nói không chừng còn có thể học thêm vài bản lĩnh.
Giang Bình bị Giang lão gia mang đi, Giang Bình trước khi đi còn bảo Quý Hòa có thời gian thì đi thăm y, nói mình mà khoẻ thì cũng sẽ tới thăm hắn.
Quý Tuấn xem ở trong mắt, trên mặt không biểu hiện gì, trong lòng lại bị đè nén.
Mọi người đi rồi, Trương Ngọc Nga buồn bực mà nói: “Đây là chuyện gì, rõ ràng nhà mình có công lao lớn nhất, A Tuấn gấp gáp đi mời thầy thuốc, kết quả ngược lại Quý Hòa lại vào mắt người Giang gia, nhìn Giang thiếu gia thân thiết với hắn chưa kìa”
Lâm Vĩnh Tân nói: “Thôi đi Quý Hòa đã cứu Giang thiếu gia một mạng. A Tuấn, lần này cháu cũng đã vào mắt Giang lão gia, chờ sang năm cháu thi trúng tú tài, sẽ càng khiến ông ấy chú ý, Giang lão gia khẳng định sẽ càng hy vọng Giang thiếu gia có người bạn như vậy.”
Quý Tuấn gật gật đầu, hắn ta nghĩ chẳng nhẽ mình còn không sánh bằng Quý Hòa hay sao
Quý Hòa tới nhà bác cả, hắn bảo Trương Tiểu Dư chờ mình ở đây, bây giờ tới đón cậu, còn chưa tới nơi đó, nửa đường đã gặp được Quý Đại Phát.
“Không có việc gì chứ? Bác lo cho cháu nên tự đến xem.” Quý Đại Phát hỏi Quý Hòa, chuyện lần này thật sự rất lớn, ông cũng có chút lo lắng, Giang địa chủ kia cũng không phải người mà bọn họ chọc vào được.
Quý Hòa cười lắc đầu, vừa muốn nói chuyện, chợt nghe bên cạnh có người nói: “Thật đúng là sao chổi, may mà chặt đứt quan hệ với mày rồi, không thì liên luỵ đến cả nhà tao mất thôi”
Quý Hòa không cần quay đầu, vừa nghe giọng đã biết ngay là Phùng thị, hắn cũng không quay đầu lại, cười nói: “Chặt đứt quan hệ thì tôi đây cũng không phải sao chổi nữa, số tôi tốt lắm đấy, từ khi chặt đứt quan hệ thì sống ngày càng tốt, thật không biết ai là sao chổi của ai. Bác cả, chúng ta đi thôi, tránh cho dính xúi quẩy”
Quý Đại Phát trừng mắt nhìn Phùng thị một cái, cùng Quý Hòa đi về.
Phùng thị tức điên mà nói không nên lời, nghĩ Quý Hòa này càng ngày càng cứng cáp, vốn muốn mắng vài câu, nhưng bị Quý Tú Nhi kéo đi mất.
Quý Đại Phát nghe Quý Hòa nói mọi chuyện, cuối cùng yên tâm, lại có chút thổn thức chuyện của Giang Bình, con ông cũng có bệnh, tự nhiên rõ ràng nhất đau khổ của Giang địa chủ, cũng ngóng trông Giang Bình có thể nhanh khỏi bệnh.
Trương Văn Lang nhìn xe ngựa của Giang đia chủ đi mất mà không tới nhà gã hỏi han gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng không biết phiền toái càng lớn hơn đang chờ bọn gã.