Miêu: beta-ed
Mùa xuân đã qua hơn phân nửa, đất đai đã một mảnh xanh tươi, những gia đình làm nông lại bắt đầu một vòng bận rộn, Quý Hòa cùng phu lang mới cưới Trương Tiểu Dư cũng không ngoại lệ, hai người mới sáng sớm đã ra đồng.
Quý Hòa nhận lấy ruộng vốn của nhà Trương Đại Ngưu thuê từ người khác, hai mẫu ruộng cạn không trồng gì cả, giờ xuân đến trồng cái gì cũng được, nhà người khác đều trồng ít lương thực phụ như khoai sắn, Quý Hòa không định trồng cái đó, có thể ăn được gạo trắng, mấy thứ này chỉ ngẫu nhiên mới ăn một hai lần, ngại tiêu tiền mua thì trước nhà trồng một ít khoai sắn, phía sau căn nhà hắn đang ở có thể trồng, trồng một ít là đủ hắn cùng Tiểu Dư hai người ăn. Có linh tuyền tưới vào nhất định có thể gặt hái tốt đẹp, đến lúc đó ngay cả phần tặng người khác cũng có.
Quý Hòa chuẩn bị trồng bông, chỗ bọn họ giá bông không rẻ, năm trước giá còn tăng, hấp dẫn không ít người năm nay cũng định trồng bông, nhà Trương Đại Ngưu cũng thế. Quý Hòa nghĩ nếu không định trồng mấy thứ lương thực phụ, vậy thì trồng bông đi, cho dù giá không cao như năm trước thì cũng sẽ không lỗ vốn, có nước linh tuyền tưới cây bông, không tin chúng lại mọc không tốt, nơi này bông tốt năm bình thường cũng rất được giá, không sợ thiệt
Trương Tiểu Dư rất ủng hộ quyết định này của Quý Hòa. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hai chồng chồng ra đồng bắt đầu đầu trồng cây bông, Quý Hòa ở phía trước đào hố, Trương Tiểu Dư thả hạt giống bông vào tiện dùng chân lấp lại đất, hai người hợp tác rất trôi chảy, cũng không nóng nảy vội vã, thỉnh thoảng còn nói dăm ba câu, nhàn nhã đến độ mấy người bên cạnh nhìn mà lắc đầu, nghĩ đôi chồng chồng này trước kia đều là người nhanh nhẹn có khả năng, sao giờ lại làm việc chậm rãi thế kia? Thật sự là thoát cương mà, ai, không có người lớn trông coi là không được, xem ra bọn trẻ trong nhà còn phải để mấy người già bọn họ trông thêm vài năm, không thể thả rông như thế này được
Mấy người trẻ tuổi thì không nghĩ giống thế hệ trước, bọn họ không quản nam nữ đều rất hâm mộ hai phu phu nhà này, nhìn người ta sống có bao nhiêu dễ chịu chứ, lại nhìn bọn họ làm việc cứ như trâu, chậm chút là bị người lớn trong nhà thét to răn dạy, mệt chết mệt sống mà, đến lúc nào bọn họ mới có thể thoải mái như cặp phu phu son kia đây. Bọn họ nghĩ như vậy đó, lại bị người lớn trong nhà mắng, vội vàng làm việc, cũng không biết rằng người lớn trong nhà cũng bởi vì hai phu phu nhà Quý Hòa làm việc nhàn nhã mà đã chuẩn bị trông chừng bọn họ thêm vài năm.
Quý Hòa bọn họ cũng không biết hai người lại khiến người ta nghĩ nhiều tới vậy, vẫn như cũ thản nhiên làm việc.
“Quý Hòa đấy à, nhà cậu đang trồng cái gì đó? Đất này không bừa lên à” người đang xem lúa mạch bên cạnh cao giọng nói chuyện cùng Quý Hòa. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa quay đầu nhìn thấy là cha của Tráng Tử, cha Tráng Tử là một ông nông dân diện mạo phổ thông, tên gọi Trần Phúc, Quý Hòa gọi ông là bác Phúc.
“Bác Phúc ạ, cháu với phu lang đang trồng cây bông. Bác đến xem lúa mạch đấy à? Lúa nhà bác mọc tốt gớm Năm nay khẳng định được mùa” Quý Hòa cười nói, một đường ra đồng, hắn thấy lúa mạch nhà bác Trần Phúc mọc tốt hơn, trong trí nhớ hắn chỉ biết bác Trần Phúc này rất có tay nghề trồng trọt, hơn nữa chịu khó, thật đúng là như thế.
Cha Tráng Tử vừa nghe liền cười, lời hay ai không thích nghe, nhưng ông nghe Quý Hòa nói trồng cây bông, liền nói: “Đất này đều đông lạnh rồi, cho dù hiện tại trời có ấm lên nhưng cũng phải bừa đất lên mới được, cây bông lại kén đất, cháu cứ trực tiếp trồng như thế sao mà mọc được?”
Quý Hòa cười nói: “Không có việc gì, cháu trồng thử xem, nó mà mọc tốt thì năm nay có chỗ được nhờ.”
“Thằng nhỏ này Thật sự là mới ra riêng liền không biết đường mà sống Đang yên lành sao lại trồng thử chứ? Thất thu thì đau lòng lắm đấy cháu”
Cha Tráng Tử đau lòng đến nhíu mày, ông là một tay lão luyện trong nghề nông, không vừa mắt nhất là mấy người không trồng trọt cho tử tế, nhưng Quý Hòa lại không phải con cháu nhà ông, trước kia lại đáng thương, hiện tại cuộc sống cũng ngày càng tốt, ông không tiện quở trách hắn. Chỉ có thể âm thầm than thở vài câu, nghĩ chờ về nói một tiếng với Tráng Tử, bảo nó khuyên nhủ Quý Hòa, đừng có tí tiền trong tay đã không biết trời cao đất rộng là gì, nếu không về sau không còn tiền thì không biết tìm ai mà khóc.
Quý Hòa rất *** mắt, sao lại không thấy biểu tình trên mặt ông, tuy rằng không nghe ông nói gì nhưng lại vẫn đoán được vài thứ, trong lòng vui vẻ, nghĩ người khác không biết hắn có linh tuyền, hắn tự mình biết, lại nói đất này cũng không phải quá cứng, mùa xuân đất mềm đi nhiều, cỏ dại còn mọc được cơ mà, cây bông hắn tưới linh tuyền mà còn mọc không tốt, về sau đành phải bỏ phế linh tuyền rồi.
Người bên cạnh cũng nghe thấy bên này đối thoại, trong lòng nghĩ Quý Hòa rốt cuộc là có tiền hay là không đây, muốn nói hắn không có tiền ai cũng không tin, lúc thành hôn lại đóng gia cụ, lại thuê người nâng kiệu hoa, tiệc cưới cũng đều là thịt, bánh kẹo cưới còn phân phát nhiều hơn nhà người khác, sao có thể gọi là không có tiền? Nhưng sao ngay tí tiền thuê trâu bừa đất cũng không bỏ ra? Cây bông không dễ bội thu, mọi người đều biết, muốn tiết kiệm chút tiền mà thất thu cây bông thì thật không đáng.
“Phải tôi nói thì là Quý Hòa đang đắc ý ngất trời” Một cậu trai trẻ bên cạnh hừ một tiếng nói, gã nhìn Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư thoải mái như vậy thì đầy hâm mộ ghen tị.
Bên cạnh có người hỏi: “Thế là sao?”
Cậu trai trẻ nói: “Hắn không phải đào bẫy rập sao? Mấy con thú hoang cứ như là không muốn sống nhảy vào trong bẫy của hắn. Người khác đều nói hắn may mắn, bản thân hắn cũng nói như vậy. Còn có hoa mẫu đơn nhà Nghiêm viên ngoại nữa, hắn cũng nói là ăn may. Từng chuyện từng chuyện một, bản thân hắn còn nghĩ là mình làm gì cũng được may mắn? Nói không chừng hiện tại hắn ngay lúc đào hố trồng cây lại tìm được khối vàng ấy chứ Không bừa đất thì có là gì? Hắn khẳng định nghĩ tới lúc thu hoạch, bông sẽ vừa nhiều vừa trắng như mây trên trời đó mà.”
Gã vừa nói như thế, mấy người bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ thầm rằng lời này cũng có vài phần đạo lý, lại trông Quý Hòa đã cảm thấy tên này có hơi ngốc, loại chuyện như trồng trọt mà cũng trông vận may sao? Chờ đến lúc đó giảm sản lượng đi
Hai người Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư kỳ thật đều là người có khả năng, cho dù Quý Hòa không phải Quý Hòa nguyên bản, thì tố chất thân thể hiện tại của hắn cũng đã được linh tuyền cải thiện tốt hơn nhiều, tuy rằng bề ngoài vẫn cứ không cao lớn, còn hơi gầy yếu, nhưng sức lực tuyệt đối không nhỏ, đào đất với hắn mà nói vẫn chỉ là chuyện bé xíu. Trương Tiểu Dư lại càng không nói, tuyệt đối nhanh nhẹn. Hai người cho dù không vội vàng làm việc, nhưng làm cũng không chậm, dễ dàng đã trồng xong một mẫu.
Mẫu thứ hai vừa định bắt đầu thì chợt nghe thấy bên cạnh lại có người gọi tên Trương Tiểu Dư, giọng rất hùng hổ, nghe ra là biết người nhà Trương gia.
“Em đừng để ý đến bọn họ, để anh.”
Quý Hòa nói với Trương Tiểu Dư, hắn xoay người một tay để trên lưng, nói với Vu Hòe Hoa cùng Tưởng Hồng Liên đang đứng bên bờ ruộng: “Bà Vu, có chuyện gì? Trực tiếp nói với tôi đi, gọi Tiểu Dư nhà tôi làm gì? Bà gọi doạ người người như vậy, làm phu lang nhà tôi sợ.”
Vu Hòe Hoa nói: “Tao kêu nó về làm việc”
Trương Tiểu Dư vừa nghe liền nhíu mày, nhìn Vu Hòe Hoa, nghĩ bà ta thật sự không buông tha cho mình, mình thật không phải con bà ta đi, nếu không sao bà ta lại đối xử với mình như vậy, cái sự hận thù này cũng không phải bởi vì cậu là một song nhi.
Mà mấy người đang làm việc trên đồng vừa nghe chuyện này cũng vểnh tai lên, mấy ngày trước trong thôn đã đồn đãi Trương gia đen đủi là bởi vì Trương Tiểu Dư gả cho Quý Hòa, sau lại truyền là do người Trương gia bán song nhi cho một lão già, trời cao nhìn không được cho nên mới ban xui xẻo, bọn họ lại đổ cái chuyện này lên đầu Quý Hòa, muốn giống nhà Quý Đại Tài đòi tiền sinh dưỡng. Người trong thôn cảm thấy có lý, đều đang chờ Trương gia có động tĩnh, hiện tại là có động tĩnh rồi đây
Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư cũng nghĩ tới chuyện này.
Quý Hòa bĩu môi nói: “Bà đã bán Tiểu Dư đi rồi, còn gọi em ấy về làm việc? Thật coi tôi dễ bắt nạt lắm đấy à? Tôi khuyên bà từ chỗ nào đến thì về chỗ đó đi, nếu không đừng trách tôi đi tìm Vương chủ bạc nói cho ông ấy việc này, ông ấy biết các người đưa khế bán thân cho ông ấy là đã không coi song nhi nhà mình ra cái gì rồi, xem ông ấy nói gì với mấy người.”
Vu Hòe Hoa rụt cổ, mụ quả thật sợ Vương chủ bạc, nhưng lại nghĩ tới lời con cả mình, lá gan lại to ra, đúng lý hợp tình mà nói: “Cho dù bán đi cũng chưa nói không thể hướng về nhà mình Mày xem mấy đứa con gái bán cho nhà giàu có tiền, đứa nào chả nghĩ tới nhà mẹ đẻ? Nhà nào không tới thăm? Vương chủ bạc lúc trước cũng chưa nói không cho chúng ta đi thăm Tiểu Dư Mày chỉ là một thằng nhãi nhà quê có được ân huệ từ Vương chủ bạc mới lấy được Tiểu Dư làm phu lang, hiện tại cáo mượn oai hùm phỏng Ông ấy mà biết cũng sẽ không đứng về phía mày đâu”
Người bên ngoài vừa nghe là có chuyện như vậy à, đều hơi lo lắng thay Quý Hòa, cái này cũng bị nhà Trương Đại Ngưu quấn lên, về sau đừng nghĩ sẽ sống tốt.
Quý Hòa nghĩ thầm còn rất biết ăn nói đấy, Trương Tiểu Dư khẽ cắn môi.
Quý Hòa nắm tay Trương Tiểu Dư, an ủi nói: “Không có việc gì, xem chồng em đây này”
Trương Tiểu Dư gật gật đầu, mấy ngày nay cậu đã biết Quý Hòa đầu óc tuyệt đối đủ linh hoạt, trước kia là do hắn không động não mà thôi.
Vu Hòe Hoa thấy hai người bọn họ nói thầm, trừng mắt nói: “Ban ngày ban mặt nhiều người bên cạnh như vậy, lôi kéo như vậy giống cái gì Tiểu Dư, mau đi về với tao làm việc”
Quý Hòa nói: “Không đi, không rảnh Tôi không quản những người khác bị bán còn liên hệ ra sao với người trong nhà, phu lang nhà tôi không còn quan hệ với Trương gia các người. Nếu bà thấy không được thì cứ đi tìm Vương chủ bạc mà nói, đi cáo quan cũng được, vừa lúc để cho người ta biết chuyện các người đem song nhi bán cho Vương chủ bạc, tin tưởng Vương chủ bạc sẽ rất cảm tạ các người. Đứa con gái chưa thành hôn nhà các người cũng sẽ nhất định thanh danh truyền xa.”
Vu Hòe Hoa tức sém xỉu, nghĩ Quý Hòa thật là một đứa lưu manh, không biết sợ là gì Mụ càng hoài nghi Vương chủ bạc có quan hệ sâu dày với Quý Hòa.
Tưởng Hồng Liên ở một bên nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ giả bộ bất tỉnh đi.”
Vu Hòe Hoa vừa nghe lập tức liền muốn giả bộ bất tỉnh, kết quả chợt nghe Quý Hòa nói: “Bà Vu này, bà đừng có xỉu đấy nhá, tôi cũng đâu có nói gì khó nghe, đều là mấy lời thật thôi. Bà mà hôn mê thật, về sau người khác lại nói sao mà bà dễ ngất xỉu quá vậy, không phải có bệnh thật bẩm sinh gì đó chứ? Đến lúc đó con gái yêu nhà bà lại gặp phiền toái đó.”
Vu Hòe Hoa đã lắc lắc thân mình muốn ngã lên người Tưởng Hồng Liên, vừa nghe lời này liền đứng lại, ruộng bên cạnh lập tức vang lên cười, có người cay nghiệt còn nói lời Quý Hòa thật sự là linh đan diệu dược, có thể làm cho người sắp choáng lại tỉnh, có người nói Quý Hòa thật sự biết tính số, biết Vu Hòe Hoa sẽ ngất xỉu. Nói tới mức Vu Hòe Hoa tức muốn xỉu, nhưng lại không dám ngất, thật sợ mình bị gán cái danh động tí liền xỉu sẽ ảnh hưởng không tốt tới con gái.
Trương Tiểu Dư khóe miệng ngậm cười, nhìn Quý Hòa nghĩ phu quân mình thật lợi hại
Quý Hòa nhướng mày với Trương Tiểu Dư, đắc ý nhận lấy ánh mắt kính nể của phu lang nhà mình.
Tưởng Hồng Liên vừa thấy tình huống này, chỉ có thể trước đỡ Vu Hòe Hoa đi về, muốn tới cạnh ruộng nước tìm chồng mình, hỏi xem nên làm như thế nào, nhưng mới đi đến đường lớn, cô đang khuyên mẹ chồng không nên tức giận thì lại có chuyện xảy ra.
Vu Hòe Hoa dọc theo đường đi hùng hùng hổ hổ, càng ngày càng tức, tức không chỗ xả, nhìn thấy một hòn đá, đá nó bay vèo, kết quả kia cục đá kia vừa lúc nện vào đầu một con trâu đang đi tới.