Chương 128: Nói ra

Miêu: beta-ed

“Trịnh Nguyên, anh cứ mãi nhìn phu lang nhà tôi cái kiểu đấy là sao?”

Quý Hòa không thể nhịn được nữa, ánh mắt của Trịnh Nguyên cũng quá càn rỡ, y nhìn chằm chằm Trương Tiểu Dư không thèm chớp mắt, nếu không phải là ánh mắt kia không dung tục xấu xa thì hắn chỉ muốn dạy cho y một bài học, nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng không vui lòng Trịnh Nguyên nhìn phu lang nhà mình chằm chằm như vậy.

Trương Tiểu Dư cảm thấy Trịnh Nguyên nhìn mình cứ như nhìn quái vật, dù sao chính là cảm giác này, cậu nghĩ chẳng lẽ Trịnh Nguyên biết thân thế của mình, cho nên mới có ánh mắt này hay sao? Nghĩ như vậy, lại thấy hồi hộp, nghĩ chẳng lẽ lúc trước mình bị ôm nhầm còn có bí mật gì không thể cho ai biết hay sao? Nếu là như vậy, vậy hiện tại mình kiên trì muốn tìm căn nguyên là đúng hay sai đây?

Trịnh Nguyên cuối cùng lấy lại *** thần, hít một hơi thật sâu, xoa xoa thái dương, nhắm mắt lại nói: “Hai người cứ từ từ, chờ một chút,để ta tĩnh tâm, ta phải cẩn thận ngẫm lại” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trịnh Nguyên cảm thấy đầu óc có chút loạn, kỳ thật y đã bắt đầu hoài nghi một chuyện, chính là còn không dám tin tưởng, còn phải nghĩ lại cho kĩ.

Trịnh Nguyên có một em trai, là một song nhi, tên gọi Trịnh Du, mặc dù là một song nhi, nhưng đươc chiều chuộng hết mực, không chỉ bởi vì cậu ta là song nhi duy nhất sau hai người anh trai, còn do từ bé đã phải chịu khổ. Không lâu sau khi y được sinh ra, mẹ y có mang theo mấy người con đi đoàn tụ cùng cha, kết quả trên đường có người giả mạo thánh chỉ muốn gϊếŧ bọn họ, Trịnh Du bị bà vυ" trong nhà ôm chạy, sau lại chịu nhiều đau khổ mới trở về. Dau chuyện đó, Trịnh Du bị một hồi bệnh nặng, thiếu chút nữa chết, người ngợm gầy gò ốm yếu, khiến người trong nhà đau xót không thôi, từ đó liền vô cùng thương yêu chiều chuộng.

Trịnh Du như lớn lên trong bình mật, thích nói thích cười, nhưng lại độc ác, hơn nữa càng lớn lên càng làm những việc khiến người ta không vừa mắt, người trong nhà chậm rãi có ý kiến với Trịnh Du. Nhất là Trịnh Nguyên, trước khi em trai ra đời, y đã không quá hoan nghênh người em này, về sau em trai được sinh ra, nhìn vừa trắng trẻo lại có đôi mắt thật đáng yêu, y lập tức liền thay đổi thái độ, đặc biệt thích đứa em này. Sau khi em trai mất tích, y khóc rất lâu, em trai trở về y vui nhất, y nghĩ nhất định mình phải làm một người anh tốt số một số hai, nhưng Trịnh Du lại khiến y không thích nữa, y phát hiện ánh mắt lẳng lặng nhìn y cười kia giống như chỉ tồn tại trong trí nhớ, em trai về sau rất nghịch ngợm rất xấu xa

Trịnh Nguyên chậm rãi không thích đứa em này, y biết anh trai cũng không thích Trịnh Du, mà ngay cả cha mẹ cũng chỉ là đau lòng Trịnh Du từng chịu đau khổ, kỳ thật trong lòng cũng bất mãn với Trịnh Du. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trịnh gia gia thế cao quý, an hưởng tôn vinh, một nhà êm ấm, mọi người hâm mộ, kỳ thật bọn họ không biết, nếu có một người khiến cả nhà phải lo lắng, thì đó hẳn là người được sủng ái nhất, song nhi Trịnh Du.

Trịnh Nguyên không thích Trịnh Du, nhưng y thật sự không nghĩ tới Trịnh Du kia lại không phải em trai mình

Trương Tiểu Dư nói những lời kia hoàn toàn khớp với tình cảnh lúc trước Trịnh Du mất tích, ngay cả thời gian cũng khớp, còn có địa điểm, cũng là cách nơi này không đến một ngày đường ngồi xe, có thể nói là không quá xa. Năm đó bà vυ" kia tuy rằng không họ Trương, nhưng cũng không thể nói chắc là không phải gái Trương Đại Ngưu. Trương Tiểu Dư nói là em gái Trương Đại Ngưu bị bán đi làm nha hoàn, vậy thay tên đổi họ cũng không phải không có khả năng. Y biết có nha hoàn tiểu tư trong phủ khi nhận văn tự bán đứt sẽ nhận kết nghĩa rồi thay tên đổi họ theo người kết nghĩa.

Nếu bà vυ" kia thật sự là em gái Trương Đại Ngưu, bà ta đã đánh tráo em trai y với đứa cháu trai mình

Trịnh Nguyên nghĩ nếu đúng là như vậy, Trương Tiểu Dư mới chính là em trai mình?

Trịnh Nguyên nhìn Trương Tiểu Dư, cảm thấy vô cùng có khả năng, Trương Tiểu Dư nhiều lúc nhìn mình giống y như ánh mắt của bà nội. Mà Trịnh Du lại không hề giống người Trịnh gia bọn họ, cũng không giống thân thích bên nhà ngoại của mẹ, trước kia y còn thấy kỳ quái không tìm thấy nét gì giống nhau giữa Trịnh Du và người nhà. Hiện tại ngẫm lại, căn bản không phải người một nhà, sao lại giống nhau cho được? Nghĩ đến những chuyện từng nghe về gia đình Trương Đại Ngưu, y cảm thấy tính tình Trịnh Du nói không chừng chính là người một nhà với bọn họ Cẩn thận ngẫm lại, Trịnh Du lớn lên có vài phần giống với bà vυ"

Giỏi Giỏi Giỏi Lại dám lừa cả Trịnh gia, nếu việc này mà xác định, nhìn xem y sẽ cho bọn họ chết không được tử tế

Trịnh Nguyên chỉnh lý một đống suy nghĩ rối loạn trong đầu, ngẩng đầu mở mắt nhìn Trương Tiểu Dư, tâm tình khác hẳn đi, nghĩ biết đâu đây là em trai mình.

Nếu đây là em trai y, y sẽ vui phải biết Đứa em này còn tốt hơn Trịnh Du cả ngàn lần

Quý Hòa thấy Trịnh Nguyên lại bắt đầu nhìn chăm chú Trương Tiểu Dư, ánh mắt kia nóng rực giống như đang nhìn bảo bối gì, quơ tay trước mặt y hắng giọng nói: “Đủ chưa vậy, đây là phu lang nhà tôi”

“Còn có thể là em trai ta đấy”

Trịnh Nguyên nhịn không được liền mở miệng phản bác Quý Hòa, chờ nói ra y liền có chút hối hận, dù sao việc này còn chưa xác định, nhưng nếu đã nói ra, y liền không giấu nữa, đem suy đoán của mình nói cho hai người. Nhân phẩm của Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư y rất tin tưởng, cho dù cuối cùng có xác định là y nghĩ sai, thì bọn họ cũng sẽ không dây dưa.

Quý Hòa không nghĩ tới chuyện lại thành như vậy, nói: “Vậy cũng quá trùng hợp rồi? Thế mà lại có quan hệ tới nhà anh sao?”

Trương Tiểu Dư cũng thấy trùng hợp, nhưng lại nghĩ ra khi thấy Trịnh Nguyên, trong lòng có một loại cảm giác khá đặc biệt cảm giác, hiện tại ngẫm lại, có thể là bởi vì diện mạo Trịnh Nguyên mơ hồ có chút tương tự mình, còn thêm cả sự gần gũi giữa huyết thống tình thân nữa. Nhìn con cá đá trong tay, cậu nghĩ có lẽ đây là ý trời, muốn cho cậu tìm được người nhà của mình.

Trịnh Nguyên nói: “Thì rõ là trùng hợp mà? Nhưng có đôi khi đời có nhiều cái trùng hợp thế đấy. Nếu không thế, sao chúng ta lại quen nhau? Nhưng trước khi chuyện rõ ràng, vẫn không nên lộ ra ngoài thì hơn.”

Trương Tiểu Dư cũng gật đầu, dù sao việc này mới chỉ là bọn họ suy đoán.

Quý Hòa trong lòng lại nghĩ mình đoán trúng rồi, em gái Trương Đại Ngưu đúng thật không phải mẹ của Tiểu Dư, như vậy cũng tốt, cuối cùng đã không còn chút liên hệ nào với cái nhà toàn cực phẩm kia. Hơn nữa nếu việc này là thật, còn có thể đả kích bọn họ một phen, mà Tiểu Dư cũng có thể tìm lại được người nhà yêu thương mình. Hắn yêu Trương Tiểu Dư, bọn họ cũng có một đứa con trai đáng yêu, nhưng chồng con không giống như cha mẹ anh chị em ruột, Quý Hòa hy vọng Trương Tiểu Dư có được càng nhiều yêu thương.

“Đúng, có một chuyện phải nói với anh, gần đây luôn có người muốn hại chúng tôi, mục tiêu chủ yếu là Tiểu Dư, chỉ muốn gϊếŧ em ấy diệt khẩu, ngay cả lúc em ấy sinh con cũng không muốn buông tha” Quý Hòa nói lại chuyện bọn cướp và phu lang đỡ đẻ với Trịnh Nguyên. Nói vài đặc điểm của kẻ đứng sau màn.

“Cậu nói kẻ bỏ tiền mua người gϊếŧ người kia chết ở trong lao?” Trịnh Nguyên sầm mặt, nghe Quý Hòa kể lại, cảm thấy chuyện này thật sự phải điều tra cho rõ ràng.

Quý Hòa gật đầu nói: “Là như thế đó, tôi hoài nghi hắn ta cũng chỉ là bị người ta sai khiến, nếu thật sự có liên quan tới quý phủ, vậy anh cho người của anh điều tra đi, tin tưởng với thế lực của anh, nhất định sẽ khá dễ dàng điều tra ra.”

Trương Tiểu Dư nói: “Nếu chúng ta suy đoán đúng, vậy đột nhiên bọn họ ra tay với tôi, nhất định là có nguyên nhân Có phải do anh nói hở chuyện gặp được bọn tôi hay không? Hoặc là nói tới chuyện ở thôn Thanh Sơn. Tóm lại có thể là do bọn anh làm bọn chúng thấy lo lắng. Bọn họ lo lắng bị lộ, cho nên mới ra tay gϊếŧ người.”

“Đúng, chúng ta có nói qua.”

Trịnh Nguyên hung hăng siết chặt tay, y cùng Quý Hòa có thư từ qua lại, Quý Hòa ngoại trừ gửi thư, còn gửi cả đồ cho y, tự nhiên y sẽ đem vài thứ cho người nhà, khó tránh khỏi sẽ nhắc tới Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, cũng sẽ nhắc tới chỗ ở của bọn họ Trịnh Du cùng bà vυ" của y đều có thể nghe được

Sau khi xác định được điều này, đã chắc chắn được một phần suy đoán ở trên.

Quý Hòa nhíu mày nói: “Nhìn xem sau lần này anh đến lại xảy ra chuyện gì nữa không, xem ra tôi phải trông chừng bảo vệ Tiểu Dư thật kĩ mới được.”

Trịnh Nguyên nói: “Ta sẽ để người lại bảo vệ mọi người Ta sẽ hãy mau chóng nói lại chuyện này cho người trong nhà, nhất định phải nhanh chóng tra cho ra chân tướng”

Trịnh Nguyên vừa nghĩ tới vốn phải là một người em trai đáng yêu cùng lớn lên với mình, kết quả lại bị người ta đánh tráo, khiến một kẻ đáng ghét như Trịnh Du làm mưa làm gió trong nhà y, chiếm lấy hết thảy của em trai y, cuối cùng còn muốn muốn hại em y nữa. Muốn cho bọn họ mất đi người thân này mà không hay biết gì, y liền hận không thể ra roi thúc ngựa trở lại kinh thành quất chết những kẻ đó.