- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi
- Chương 12
Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi
Chương 12
Edit & Beta: Minmin
Vào mùa hè, năm Lâm Chính Trạc h 10 tuổi, y căn bản quên mất phụ thân ruột của mình, thì hắn đứng ở bên ngoài chặn y, lôi kéo y với vẻ mặt đầy tươi cười. Nói là từ lúc Tiểu Chính Trạch đi qua nhà đại bá làm con thừa tự, hắn rất vướng bận y, không biết y sống như thế nào. Cũng không nói làm gì khác, chỉ muốn kéo Lâm Chính Trạch vào trong nhà ngồi trò chuyện, còn nói tiểu đệ đệ của y học tập không tốt, tiên sinh thường xuyên phê phán,đánh đòn. Muốn Lâm Chính Trạch dạy kèm đệ đệ mình học. Lâm Chính Trạch xác thực học không tồi, y tương đối thông minh, trừ bỏ theo tiên sinh học lễ giáo, y còn theo Lâm đại bá học hỏi ở nhiều phương diện khác.
Vốn dĩ Lâm Chính Trạch không muốn để ý, nhưng không chịu nổi việc phụ thân hắn cứ nói mãi không buông tha, liền lôi kéo không bỏ. Cho nên mới đáp ứng cùng hắn đi vào trong nhà ngồi, lúc này kế a cha bưng chén trà lại đây, sắc mặt không đổi nói: "Tiểu Trạch đến rồi? Muốn nhờ ngươi để ý đệ đệ mình. Dù sao các ngươi cũng là thân huynh, sẽ tương đối thân cận hơn. "
Nói xong liền đặt chén trà trước mặt Lâm Chính Trạch. Lâm Khang cũng vội vàng nói: "Tiểu Trạch, uống trà, uống trà, a cha ngươi vẫn chờ để pha trà cho ngươi, uống đi đừng để bị nguội. " Lâm Chính Trạch không nói chuyên với bọn họ, nâng chén lên uống mấy ngụm. Sau một hồi bọn họ nói cái gì, y đều không đám ứng, nói cho có lệ.
Qua một lúc mời nói chuyện, uống trà, dần dần không thấy phụ thân nói gì nữa, kế a cha cũng tương đối im lặng, trừ bỏ tiểu đệ đệ vẫn khó ở chung, mặt khác mọi thứ coi như hoàn hảo.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như thế này thì vào mùa đông năm y 11 tuổi. Có một lần y ở cùng tiểu đệ đệ, bị hắn lôi kéo không cẩn thận đẩy y xuống hồ nước, Tiểu Chính trạch không biết bơi, mùa đông lại mặc nhiều quần ao, nước ngấm vào trầm trọng, y như thế nào cũng không lên được. Tiểu đệ đệ kia thấy Lâm Chính Trạch vùng vẫy dưới hồ, liền bị dọa sợ, phục hồi tinh thần cũng nhanh chân chạy đi, không có gọi người đến giúp. Vẫn là phụ thân đi tìm y liền nhìn thấy, nhanh chân nhảy xuống vớt lên.
Nhưng Lâm Chính Trạch đã ngất đi rồi, môi cũng tím tái đông cứng. Lập tức thay quần áo, lấy nước ấm lau toàn thân rồi lập tức đi mời đại phu. Đại phu nói là bị gió lạnh xâm nhập vào cơ thể, phải chăm sóc y thật tốt, vốn dĩ y sinh non, thân thể không được tốt, lại gặp nhiều bệnh tật, nếu không chăm dưỡng tốt thì về sau sẽ lưu lại di chứng. Sau khi uống thuốc xong, ngủ một đêm bắt đầu sốt, liên tục uống thuốc hơn nửa tháng nhưng cũng không thuyên giảm, tình trạng có vẻ ngày càng nặng thêm. Điều này làm cho cả nhà hoảng sợ, liền nhanh chóng đi mời đại phu có y thuật cao minh đến khám.
Sau khi bắt mạch xong, đại phu nói bị trúng độc, loại độc này vốn là mãn tính, tức là cơ thể dần dần suy yếu, về sau có khả năng không sống đến 20 tuổi, bình thường các đại phu cũng đến khám nhưng không nhìn ra trúng độc. Bất quá may mắn là lần này rơi xuống hồ, bị đông lạnh, làm độc tính phát tác nên mới biết. Nếu lúc này bắt đầu chữa trị thì có thể khỏi hoàn toàn, ngày thường không chú ý tới, nếu lúc chết sẽ không nghĩ là do trúng độc, đều tưởng là cơ thể do sinh non nên không tốt, thân thể suy dưỡng nên không dễ dàng sống.
Sau khi biết tin, tất cả mọi người đều sững sờ, chuyện này từ đâu ra??
Đương nhiên, người đầu tiên bị nghi ngờ phải là phụ thân ruột của Lâm Chính Trạch, đặc biệt là vị kế a cha. Hắn vẫn luôn muốn nhi tử của mình thay thế Lâm Chính Trạch kế thừa, nghĩ rằng thông qua phương thức này thì gia sản sẽ đến tay.
A cha là người ôn nhu, thường ngày không lớn tiếng, tức giận đến liền tìm đến cửa đánh kế a cha một trận! Lâm Khang cũng bị Lâm đại bá đánh cho thiếu sống thiếu chết! Đây là thân huynh đệ, bằng không lần này sẽ không để yên.Hiện tại độc này có thể chữa khỏi, cho nên mọi người trong nhà đều đem toàn lực chú ý để chữa trị cho Lâm Chính Trạch.
Lâm phụ thân đặc biệt tức giận người đệ đệ không biết nặng nhẹ này, thật sự bị tiểu quả phu kia làm cho mê muội, nói gì liền tin lấy, bảo gì cũng làm vậy! Đối với chính cốt nhục mình sinh ra mà cũng có thể xuống tay được.
Lâm phụ thân trước hết chữa bệnh cho Tiểu Trạch, phải giải trừ hết độc dược. Làm xong chuyện này sẽ tìm đến tộc trưởng để nhờ phân gia! Lần này hắn đã hạ quyết tâm, ngoại trừ có thể lấy được một ít tiền lãi, những chuyện khác thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Phân ra xong thì xem bọn họ sống như thế nào.!!
Chính là độc này của Lâm Chính Trạch giải trừ hoàn toàn hơi khó, yêu thuốc dẫn cần một số dược liệu quý khó tìm. Vì vậy Lâm phụ thân đem hết vốn trong nhà có để đi tìm dược liệu về. Tiểu Trạch dưới sự che chở chăm sóc của a cha và hai ca ca, bệnh trạng cũng dần dần tốt lên.
Lúc mới bắt đầu uống thuốc, trong quá trình bài độc phi thường thống khổ! Mỗi lần đều đau đến quằn quại trên giường. A cha lần nào nhìn đến mặt cũng rơi đầy lệ. Người trong nhà mỗi lần bồi y giải độc đều mang Lâm Khang ra mắng đến không còn gì. Hai ca ca cũng khóc đến không ngừng được. Quá đau lòng cho đệ đệ đáng thương.
Nhiều lần như thế, mỗi lần uống thuốc Tiểu Trạch đều nhẫn chịu đựng, cố gắng không gây ra tiếng động. Y không muốn làm những người yêu thương phải lo lắng nữa! Tiểu Trạch nho nhỏ còn chưa đến 11 tuổi,mỗi ngày đều phải chịu đựng cơn đau đớn mà người lớn cũng không thể chịu đựng được, từ từ loại bỏ độc tố.
Sau nửa năm như vậy, y trở nên ít nói hơn, ngày thường đều là nhịn cơn đau! Khiến cho y còn nhỏ mà đã trở nên thành thục hơn nhiều, biết phụ thân ruột đối xử như thế thì cũng không có một chút mong chờ, về sau một nhà Lâm phụ thân mới là người thân nhất của y.
Qua một thời gian, Lâm phụ thân cũng tìm được dược liệu quý trở về, độc tố trong cơ thể y có thể được giải trừ hoàn toàn.
Đây bắt đầu là giai đoạn đầy thống khổ và nguy hiểm. Muốn khỏi hẳn thì phải cố gắng chịu đựng lần giải độc phi thường thống khổ và gian nan này. Ai không chịu đựng được cũng chỉ có thể sống thêm mấy năm, sống không quá 20 tuổi.
Khi đại phu nói điều này ra, y đã mỉm cười, a cha và hai ca ca khóc đến thương tâm. Cảm thấy, một hài tử tốt như vậy như thế nào lại gặp loại phụ thân kia. Muốn cho hắn cảm nhận một ít đau đớn mới hảo hảo.
Lâm phụ thân lúc này mới lau nước mắt nói: "Các ngươi đi ra ngoài, để đại phu bắt đầu đi! Vượt qua ngưỡng này là tốt rồi! Sau này lớn lên thuận lợi." A cha dẫn hai huynh đệ đi ra ngoài, còn đóng giúp cánh cửa lại cho bọn họ. Lâm phụ thân muốn lưu lại giúp đỡ.
Vừa bắt đầu uống thuốc, y liền cảm giác toàn thân đau xé rách! Lần này Lâm Chính Trạch cảm thấy không chịu nổi! Mồ hôi chảy ròng ròng, thỉnh thoảng không nhịn được kêu ra tiếng. Lâm phụ thân suốt ruột ở bên cạnh lau mồ hôi cho y, nhìn Tiểu Chính trạch đau đớn mà không có cách nào giúp y thay được.
Sau một lúc lau toàn thân cho y, bắt đầu tắm dược! Lần này quan trọng nhất, nước thuốc tắm phi thường thống khổ, phải ngâm đủ một canh giờ mới được đi ra. Có thể chịu đựng một canh giờ thì tốt rồi, độc tố liền sẽ thanh trừ toàn bộ sạch sẽ. Về sau chỉ cần bồi bổ tốt, đem thân thể hảo hảo dưỡng là được.
Khoảng thời gian này, Lâm phụ thân ở bên trông chừng y, phòng ngừa y vì đau quá mà ngã khỏi bồn thuốc tắm. Cũng chú ý ấm thuốc đang đun, đại phu ở bên cạnh tùy thời bỏ thêm dược vào. Bởi vì dược liệu vô cùng trân quý, cho nên khi thêm dược phải phi thường chính xác. Bằng không sẽ lãng phí không đủ dùng.
Lần này,Lâm Chính Trạch cảm thấy thời gian trôi quá chậm! Y đã phải vật lộn với cơn đau suốt, mỗi lần đau đến không duy được thì Tiểu Chính Trạch đều ngẫm lại vì sinh y cực khổ mà a cha qua đời. Còn có Lâm a cha và hai ca ca đang ở bên ngoài mong chờ mình bước ra. Đặc biệt là Lâm phụ thân, người đã tâm huyết bồi dưỡng y như vậy, ngày thường vừa là phụ vừa là nghiêm sư. Lại còn tổ cha đã qua đời, luôn hy vọng Lâm Chính Trạch bình bình an an lớn lên. Nghĩ đến những diều đó y đều cảm thấy mình có thể vượt qua mọi thứ.
Đương nhiên, y cũng ngẫm về đôi phu phu kia, chính mình sẽ không làm theo mong muốn của bọn họ, sẽ hảo hảo sống vui vẻ sao có thể chết dễ dàng như thế! Để bọn họ thấy thất vọng vì không theo ý muốn.
Cứ như vậy, Lâm Chính Trạch kiên trì vượt qua giai đoạn thống khổ này. Ngay cả đại phu cũng nói, ít thấy người lớn nào có thể chịu đựng được cơn đau này, càng đừng nói là một hài tử 11 tuổi, nghị thực thật kinh người. Cảm thấy rằng về sau khẳng định không phải là một nhân vật tầm thường.
Vừa mới vợt qua giai đoạn đau đớn liền suy yếu ngất đi. Vẫn là Lâm phu thân mang y từ trong bồn thuốc tắm ra, cũng giúp y tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, đổi sang quần áo mới rồi bế lên giường để y hảo hảo nghỉ ngơi.
âm phụ thân mang theo đại phu ra ngoài lấy đơn thuốc về sau tĩnh dưỡng, Lâm a cha bọn họ vừa nhìn thấy cửa mở liền nhanh chóng vào xem Tiểu Trạch. Bị Lâm phụ thân cản lại, nói bọn họ đừng quấy rầy Tiểu trạch nghỉ ngơi, nói y mệt quá nên ngủ rồi. Còn nói: "Phu lang ngươi trước xuống nhà bếp nấu một chút cháo loang, lát Tiểu Trạch dậy có thể ăn". Như vậy mới đem người ngăn cản được.
Tiểu Trạch từ 11 tuổi đến 12 tuổi, một năm đều ở nhà tĩnh dưỡng thân thể. Lâm phụ thân thường xuyên xuất môn, một năm nay mọi t*nh lực đều dồn trên vai hắn, nhiều sinh ý ở nơi khác cần hắn đi cai quản.
Cứ như vậy khoảng một háng sau, Lâm phụ thân xem thân thân y tính dưỡng không sai biệt lắm, hơn nữa trong khoảng thời gian này, liền đi tìm tộc trưởng cùng nhóm trưởng lão tới nhà, chuẩn bị hảo hảo phân trần, đem một nhà đệ đệ phân ra.
Khi mọi người đã đến đầy đủ, một nhà Lâm Khang cuối cùng mới đến. Kế a cha vừa đến đã bắt đầu la khóc om sòm, chết cũng không thừa nhận mình hạ độc Lâm Chính trạch, như thế nào cũng không đồng ý phân gia. Bất quá lần này, Lâm phụ thân quyết tâm muốn phân gia, hơn nữa Lâm Khang một năm nay không thấy thăm nom Tiểu Trạch!. Tất cả mọi người đồng ý, liền cường ngạnh đem bọn họ phân gia. Lập tức bắt bọn họ dọn nhà, ở thêm mấy ngày cũng không được.
Lúc gần đi, Lâm Khang còn lôi kéo Lâm Chính Trạch sống chết không chịu buông tay, chính là muốn y khuyên nhủ nhà đại bá cho họ tiếp tục ở chỗ này! Lâm Chính Trạch không nói gì, dùng ánh mắt căm lạnh nhìn hắn. Lâm Khang bị dọa, buông tay ra lui lại mấy bước. Sau đó cũng không dám nhiều lời, một nhà thu dọn đồ đạc rời đi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi
- Chương 12