Edit & Beta: Minmin
Khi Tiểu Ngư Nhi 7 tuổi, cặp song sinh trong nhà cũng đã được 2 tuổi, càng ngày càng thông minh. Đặt tên là Tɧẩʍ ɖυệ và Thẩm Trí, hy vọng thông minh và tài giỏi. Tên này là do lão thôn trưởng đặt. Lão thôn trưởng trước đây đi học, ở Thẩm gia thôn mấy người đọc sách thì được coi là người có trí thức, nên đa phần tên của hài tử đều nhờ thôn trưởng đặt. Tiểu Ngư Nhi lúc mới sinh vừa lúc thôn trưởng không có nhà, nên không có đặt.
Người lớn trong gia đình đều mong con mình lớn lên bình an, nên tổ phụ lấy nhũ danh Bình Bình An An đặt cho cặp song sinh.
Trong nhà mọi người cơ bản đều gọi nhũ danh, cũng giống như Mao Mao, tên thật của Mao Mao là Thẩm Nhất, ở nhà mọi người đều không gọi, chỉ khi đi học đường mới dùng tới. Tiểu Ngư Nhi không có nhũ danh nên gọi thẳng tên.
Sau 2 năm rưỡi tiểu thúc thúc thành thân, thúc cha cũng sinh được một tiểu tử mập mạp tên là Thẩm Tuấn, nhũ danh là Tuấn Tuấn. Lớn lên thật khôi ngôi, hoạt bát hiếu động, hiện tại đã 5 tuổi, đang mang theo cặp song sinh ở trong sân chơi vui vẻ! Những con gà là đối tượng chịu thiệt hại đầu tiên, đặc biệt là gà con, thường bị huynh đệ chạy đuổi bắt. Vừa đến buổi tối cả người đầy bùn đất, nên thường bị tổ cha răn dạy.
Mao Mao từ khi lên 7 tuổi đi học, liền trở nên tương đối trâm ổn hơn. Hiện tại cậu nhóc đã 12 tuổi, cảm giác giống như một tiểu đại nhân, liền ở trước đám đệ đệ có phong thái phi phạm lão đại hơn. Đương nhiên trừ bỏ ở Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi ở trước mặt Mao Mao miễn cưỡng nể tình khen nhóc vài lời.
Trong mấy ngày nay còn thêm một nhóc nữa. Đó là tiểu biểu đệ, hài tử của Thẩm Tình, tên là Hứa Bách. Hứa Bách vì được Tiểu Ngư Nhi cho uống nước suối nên thân thể chậm rãi đã chuyển biến tốt hơn. Thẩm Tình phu phu liền yên tâm, muốn sinh thêm một đứa nữa, khi nhóc lên 6, a cha sinh ra một cái tiểu tử đệ đệ. Thời điểm lên 8 tuổi thân thể hoàn hảo, Thẩm Tình liền nghĩ để Hứa Bách cùng đi học với Mao Mao. Nhưng bởi vì nhà Thẩm Tình cách xa học học đường của Lý gia thôn, liền đem Hứa tới nhà phụ thân mình gửi. Buổi tối cùng ngủ với Mao Mao, mang theo cơm trưa rồi cùng Mao Mao ăn sáng xong liền đi học.
Khi bọn nhóc đến học đường sẽ gặp các biểu ca của nhà cữu cữu. Đại biểu ca nhà đại cữu cữu năm nay đã 15 tuổi, giống như là ở phương diện đọc sách không có am hiểu, cho nên vẫn luôn không có đi học ngay. Hiện tại, hắn cùng với một ca nhi trong thôn đính ước, ngày thường ở nhà cùng phụ thân xuống ruộng làm việc. Chỉ có tiểu biểu ca nhà đại cữ và biểu ca nhà nhị cữu cùng nhau đi học. Như vậy, ở cùng nhau có bốn năm tiểu đồng bọn, ở học đường sẽ không bị khi dễ, điều này làm người lớn trong nhà yên tâm.
Trong nhà hài tử nhiều, liền làm ầm ĩ! Sau khi bọn nhóc đi học, chỉ còn có Tiểu Ngư Nhi, Thẩm Tuấn, cặp song sinh và Đào ca nhi. Tiểu Ngư Nhi tâm tình tốt sẽ chơi cùng bọn đệ đệ, nếu bị làm cho nhức óc liền mặc kệ cho Thẩm Tuấn chơi với hai đứa kia, cậu cùng Đào Ngư Nhi sẽ không phụng bồi. Lúc này,bọn họ đi ra vườn rau của chính mình.
Tiểu Ngư Nhi lên 7 tuổi liền xin a cha cho nửa mảnh đất làm ruộng trồng rau. Nói với người lớn là không cần xen vào, tự mình sẽ lo liệu mọi việc. A chả thấy cậu đối với kim chỉ, may vá gì cũng không có hứng thú, chỉ học xong được cái áσ ɭóŧ, mặt khác chính là dạy thế nào cậu cũng không học được. A cha nhìn thấy tay của cậu bị kim đâm đầy lỗ liền quyết định từ bỏ! Cho nên có thể dễ dàng xin được đất để trồng rau.
Đương nhiên, khả năng may vá và thêu thùa của Đào ca nhi so với cậu tốt hơn nhiều, hắn thừa hưởng tài nghệ khéo léo của Hưng a cha, nấu cơm, thêu thùa may vá đều đến tay của Đào ca nhi. Cho nên khi ở nhà Tiểu Ngư Nhi, hắn cơ bản cùng a cha bọn họ học thêu thùa. Chỉ là thời điểm mệt mỏi sẽ cùng Tiểu Ngư Nhi học viết chữ, giúp đỡ sửa sang lại đất trồng rau.
Bây giờ vườn rau độc quyền của Tiểu Ngư Nhi đã trồng được các loại rau ngày thường ăn như đậu que, cải thìa,cải bẹ xanh, còn có hành lá, tỏi gì đó... Đối với rau trong vườn này, cậu tưới thêm nước suối không gian, cho nên mùi vị cũng ngon hơn rất nhiều. Cùng với rau trong không gian cũng không có so sự khác biệt quá lớn. Vì vậy, gần đây, các món ăn ở nhà về cơ bản là cậu lấy ở trong không gian, và mỗi lần đều nói là hái trong khu vườn nhỏ.
Còn về rau trong khu vườn nhỏ của cậu đa số đều đưa cho nhà ngoại công gia, hai dượng ca nhi, mặt khác là một ít thân thích, nhà Hưng a cha, tộc lão, thôn trưởng cùng với những hàng xóm có quan hệ tốt.
Bây giờ trồng ít, đưa tặng cho mọi người không sai biệt lắm liền tiêu hao rất nhiều! Cậu chuẩn bị đem toàn bộ vườn rau trong nhà tiếp quản. Như vậy liền có thể mang đi bán một ít, cũng có một chút tiền. Nhưng người trong nhà vẫn thấy cậu còn quá nhỏ, sợ ruộng vườn lớn như thế một mình không lo liệu được. Đợi cậu 10 tuổi, mới đem vườn rau giao cho cậu cai quản, hơn nữa lúc đó có a cha cùng tiểu thúc cha cùng giúp đỡ.
Như vậy, cậu sẽ dành thời gian còn lại cho việc quấy rầy phụ thân để hắn đưa lên núi theo cùng. Phụ thân từ khi uống nước suối thân thể rất tốt, sức lực càng nhiều, liền nghĩ đi lên núi săn một vài con gà rừng hay thỏ gì đó để cải thiện bữa ăn, vận khí tốt nếu gặp được thú lớn hơn thì có thể bán lấy tiền. Nghĩ nhuệ vậy, liền đem một rổ rau do Tiểu Ngư Nhi trong mang đến nhà Trương thợ săn ở đầu thôn đi thỉnh giáo. Trương thợ săn là một hán tử lớn lên tương đối thô kịch, săn thú là gia truyền, nay đã hơn 30 tuổi, kinh nghiệm phong phú. Thường xuyên mang theo chó săn vào trong thâm sâu để săn thú, mỗi lần thu hoạch đều không tồi.
Viên Viên của nhà Tiểu Ngư Nhi chính là ôm từ giá đình nhà bọn họ, hiện tại Viên Viên cũng thường được phụ thân dẫn theo đến nhà Trương thợ săn, chuẩn bị đi lên núi thì nó, nhân tiện huấn luyện kỹ năng săn thú của nó.
Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy phụ thân muốn lên núi, liền đem ánh mắt dán lên người hắn. Thường xuyên nhìn chằm chằm, thấy phụ thân chuẩn bị mang theo Viên Viên ra cửa liền nhất định quấn lấy, hứa sẽ không vướng bận. Bất quá, đại đa số sẽ bị cự tuyệt. Bởi vì phụ thân hiện tại không có kinh nghiệm, chủ yếu dựa vào Trương thợ săn, sợ lên núi gặp nguy hiểm sẽ không bảo hộ được cậu. Lên nói cái gì cũng không đồng ý mang theo.
Dù vậy, Tiểu Ngư Nhi cũng không nản lòng, lần nào cũng quấn lấy. Sau khoảng hai tháng, trình độ bắn cung của phụ thân tiến bộ rất nhiều, hơn nữa cũng tương đối thuần thục, liền đề một ngày chuẩn bị mang theo Tiểu Ngư Nhi lên núi.
Hôm nay, mặt trời dịu nhẹ, vừa đi ra ngoài đã cảm nhận được không khí trong lành của mùa thu, tâm trạng cũng bay bổng. Tiểu Ngư Nhi cõng sọt tre nhỏ trên lưng, cầm cái cuốc nhỏ liền đuổi theo phụ thân và Trương thợ săn. Viên Viên hôm nay cũng đặc biệt hưng phấn! Tung tăng chạy phía trước phía sau.
Gần đến mùa thu rồi, hoa màu dọc đường cơ bản đã chín, chờ dân bản thu hoạch xong là về nhà. Khắp ruộng nơi nơi có thể thấy khuôn mặt đầy tươi cười của nhóm bá bá, thúc thúc. Năm nay được mùa nên tâm trạng mọi người thực tốt, trừ bỏ điền thuế thì có thể đủ chi tiêu phí sinh hoạt một năm, đại đa số còn có thể dự trữ lương thực.
Một đường đi qua những cánh đồng trải đầy màu vàng của lúa chín, đi vài bước nữa là đến ngọn núi cây cối tươi tốt. Lần này bởi vì mang theo Tiểu Ngư Nhi nên sẽ không đi vào trong sâu, liền ở bên ngoài săn một ít gà rừng, thỏ hoang là được. Chút yếu là bồi Tiểu Ngư Nhi đi loanh quanh một chút.
Vừa tới chân núi, phụ thân thấy cậu mang sọt trúc vất vả liền cầm lấy bỏ vào sọt lớn của mình, bế Tiểu Ngư Nhi lên, ôm vào trong ngực. Mới vừa đi lên núi không sai biệt lắm, khoảng 15 phút thì thấy một mảnh rừng trúc, tổ phụ thường xuyên tới đây chặt trúc. Khu vực này, thôn dân thương xuyên tới, đi lại nhiều nên tạo thành con đường mòn,kéo dài dọc theo sườn núi, cho đến chỗ sâu trong núi.
Đi qua rừng trúc này, chậm rãi đi vào, dần dần nơi này trở thành rừng rậm, nhìn thấy rau dại, dược liệu, Tiểu Ngư Nhi dọc theo đường đi xuống đào, còn thuận tiện đem chúng nhập cư trái phép vào trong không gian. Như vậy tốc độ chậm đi, Trương thợ săn khẳng định là không chờ kịp, liền chính mình dẫn theo chó săn đi một mình phía trước, thuận tiện nhìn xem lần trước bày ra bẫy rập có bắt được thú hoàng hay không. Dặn bọ họ liền ở phụ cận đi dạo, nếu gặp phải nguy hiểm thì kêu lớn, hắn sẽ không đi quá xa.
Sau khi Trương thợ săn đi rồi, Tiểu Ngư Nhi chính mình vội vàng nơi nơi tìm kiếm sơn trân, phụ thân ở chung quanh tìm xem gà rừng, thỏ hoang.
Đã gần một giờ trôi qua, thu hoạch của Tiểu Ngư Nhi khá phong phú: có dược liệu thông thường, rau dại, hoa quả dại,... Cậu tìm thấy một số gia vị: bát giác, hoa tiêu,... Trong không gian cũng có thêm vài thứ nữa.: cây hoa hồi, cây hạt tiêu, cây nho dại, cây mâm xôi, cây hạt dẻ, cây táo gai, cây óc chó dại, còn có thủ ô, tam thất,... Cái chính là phải tìm được một cây dẻ đã trưởng thành, dưới gốc gây sẽ rụng thật nhiều quả hạt dẻ đã há mồm. Tiểu Ngư Nhi vừa nhìn thấy đã không kịp chờ, lập tức vui vẻ chạy qua. Phụ thân thấy cậu vui vẻ như vậy, liền giúp cậu nhặt gần hết bỏ vào trong sọt lớn.
Khi nhặt gần xong, liền kiếm một nhánh cây, quật hạt dẻ trên cây xuống, nhìn giỏ đầy không sai biệt lắm nên dừng, trên mặt đất vẫn còn nhiều, lúc này Trương thợ săn đã quay về, cũng nhặt cho hắn đầy sọt. Lại mang theo phụ thân đi săn 2 con hà rừng, 3 con thỏ, Trương thợ săn dập bẫy được con heo rừng nặng khoảng 200 cân ( 1kg = 500g) cùng với 3-4 con gà rừng. Bất quá dựa vào mấy người bọn họ khẳng định là không mang về được. Liền để Trương thợ săn ở lại canh heo rừng, Thẩm Đại Ngưu mang theo Tiểu Ngư cùng với hạt dẻ và rau dại về trước, kêu mấy thôn dân tới nâng heo rừng về.
Sau khi phụ thân đưa Tiểu Ngư Nhi về nhà, liền đi ra ngoài gọi người. Tiểu Ngư Nhi ở nhà sắp xếp thu hoạch, đem một ít cây giống đặt ra, để a cha phụ giúp trồng trong vườn, rau dại cũng mang ra ngoài, lát nữa đánh hai quả trứng chiên với rau dại làm bánh. Mang về rất nhiều hạt dẻ, cái này cả nhà cùng nhau xử lý, muốn đem vỏ ngoài bỏ đi, nhưng lại quá nhiều gai. Thẩm Tiểu Ngư cảm thấy mình không làm được. Chờ người lớn vậy!!!
Khi tổ cha bắt đầu làm cơm chiều, hai nhóc kia cũng đi học về, tiểu thúc chả liền mang theo bọn họ đập vỏ ngoài lấy hạt.
Ân Hừ! Tiểu Ngư Nhi phụ trách chỉ huy! Cũng rất là bận!
Sau khi ăn cơm chiều xong, Trương thợ săn kêu trưởng tử tên là Trương Tráng Tráng mang một rổ đựng chân lợn qua đây, nói là nhà bọn họ luôn ăn rau dưa, a chả bọn họ cảm thấy ngượng ngùng, liền mang chân heo qua cho gia đình.
Thẩm giá thôn sinh hoạt vẫn thuận lợi như cũ, mà ở trăm dặm bên ngoài Vĩnh Thành,Lâm gia lại sóng gió mãnh liệt.