- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành
- Chương 72: Tiến vào rừng rậm ma quỷ
Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành
Chương 72: Tiến vào rừng rậm ma quỷ
Du lịch luôn khiến con người thoải mái, tuy rằng hành trình đột ngột hơi ảnh hưởng tới cảm xúc những sau nửa giờ, trên lưng mỗi đứa nhỏ đều đeo túi nhỏ trên lưng tập hợp trong sân. Đồ dùng hàng ngày của bọn nó đều được đặt trong không gian của mình, Gia Gia cũng có túi không gian riêng, cho dù thiếu gì thì trong không gian Thước Nhạc đều có hết, khiến bọn nó có thể đi chơi vui vẻ.
Thím Ngô cũng đi theo, nhưng thím còn bận trông Miu Miu, sẽ không xuất hiện trước mặt người khác, vừa lúc Miu Miu còn đang ngủ, thím Ngô cứ vậy ôm Miu Miu vào trong không gian, cũng tránh được việc đi lại xóc nảy.
Người trong nhà nhẹ nhàng rời đi, còn hơn mười phút nữa sẽ tới giờ máy bay cất cánh, bởi vì ngồi máy bay riêng của hoàng tử Leah, bọn họ ngồi cùng mười người theo chấp hành nhiệm vụ khác, những người còn lại trên máy bay đều là người da đen, dù nói cũng không hiểu đag nói gì, cũng không tiện ngồi cùng nhau. Hoàn cảnh trong máy bay không tồi, khi cất cánh thì đã mười một giờ đêm, không bao lâu đã ngủ hết.
Máy bay bay trong hơn mười một giờ, khi tới Châu Phi đã là ba giờ sáng (???). Sai biệt bảy giờ khiến họ hơi không kịp thích ứng, hoàn cảnh nước cộng hòa Leah này vẫn còn hơi loạn, hơn nữa, nơi họ hạ cánh không phải thủ đô của Leah, phương tiện công cộng cũng không tốt chút nào. Đoàn người bọn họ được sắp xếp cho nơi ở, là nơi do quân đội Leah cung cấp, một tòa nhà lầu hai tầng, mái ngói, so với xung quanh đã là nhà ở rất tốt rồi.
Khúc Phàm chưa qua đó cùng bọn họ, hắn dù sao cũng là đến công tác, vẫn còn một vài chuyện cần giải quyết, chuẩn bị để ngày mai tiến vào rừng rậm ma quỷ.
Thước Nhạc ở trong phòng nhìn ngắm xung quanh một chút, đồ đạc trong phòng thiết kế theo phong cách Nam phi, “Cha mẹ, vẫn nên tới không gian nghỉ chút đi ạ. Mọi người ăn chút gì đó để dưỡng sức, bay hơn mười giờ cũng mệt rồi ạ.”
“Được, nghe nói muỗi bên Nam Phi này rất lợi hại, đám nhỏ nên cẩn thận chút.” Khúc mẹ đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đây là khu tập trung, vừa rồi khi ngồi trên xe tới, đi qua thảo nguyên, phong cảnh thoáng qua còn thấy được cú mèo với chó hoang.
Thước Nhạc cười cười, “Không sao đâu ạ, túi hương con đưa mọi người có hương liệu cùng trận pháp, chuyên môn dùng để đuổi muỗi, không cần lo lắng gì cả.”
Khúc mẹ yên tâm hơn, gọi mấy đứa nhỏ đang chạy loạn trong phòng đến, cùng vào không gian.
Người trong nhà vào thẳng nhà trong không gian, “Ka… nhóm tiểu quỷ tới rồi.” Vừa tiến vào không gian đã nghe thấy tiếng của Lam Tử. Nó đang đậu trên cái giá tử đàn được làm riêng cho nó cùng Kim Cương đặt nơi hành lành tại Nhị Tiến viện. Kim Cương đứng bên cạnh nó vẫn không nhúc nhích, nhưng lông vũ của nó giống như lại dài thêm, quan vũ trên đỉnh đầu cũng giống như cao lên, thoạt nhìn có hơi không giống vẹt nữa.
“A Tử, chúng ta đã tới Châu Phi rồi đó, ngày mai mang chúng mày ra ngoài chơi, vui không nha?” Kỳ Kỳ thấy Lam Tử thì vui vẻ ngẩng đầu.
“Châu Phi, nơi nào nha?” Lam Tử hơi nghiêng đầu, ra vẻ không biết đâu nhá. Kim Cương bên kia thì hai mắt tỏa sáng bay lên, Thước Nhạc nâng tay lên tiếp được nó, “Mai không chắc đã đi được, nhưng chờ khi chúng ta tiến vào thảo nguyên rừng rậm chơi đùa thì hai đứa có thể ra ngoài chơi một chút. Bên này thuộc khí hậu nhiệt đới, không lạnh như ở Yến Kinh. Có lẽ, hai đứa có thể thấy đồng loại của mình ở đây.” Vẹt Alisterus không chắc đã có, nhưng nơi này có loài vẹt xám rất nổi tiếng, giống như mấy đứa con của hai đứa nó.
Kim Cương cúi đầu mổ mổ lên tay Thước Nhạc, rất nhẹ, không nói gì cả.
Thước Nhạc cười cười đưa nó lại giá đậu, “Tốt rồi, các con, tự đi tắm đi, sau đó đến đây ăn chút gì đó nào.”
Dựa theo cách tính thời gian trong nước, thì cũng khoảng mười một giờ trưa, đã đến thời gian ăn cơm. Bên này cách lúc mặt trời mọc còn khoảng hai ba giờ.
Cha mẹ cùng bọn nhỏ đều quen thuộc nơi này, bọn nhỏ còn chưa tách ra ở những viện bên ngoài, hiện tại ở trong những sương phòng trong Tam Tiến viện, không cần cậu trông nom, chỉ sợ thẳng nhỏ nghịch ngợm Phi Phi kia lại bay tới ngoại viện chơi đùa, Thước Nhạc liền ôm hắn đi về phía sân sau.
Thím Ngô đang ôm Miu Miu đi bộ trong sân, thẳng nhỏ này bình thường rất im lặng, tỉnh ngủ cũng không nháo, Thước Nhạc chỉ sợ nó quá hướng nội, luôn để người nhà ôm nó đi dạo ngoài sân, khi có thời gian cũng chơi đùa với nó nữa. Tuy nhiên đứa nhỏ này giống như có loại khí chất thanh lãnh trời sinh, biểu tình trên mặt luôn rất ít, vẻ mặt rất bình thản.
Trước khi lên phi cơ, đã dùng thể tinh thần vào không gian, dỗ nó chơi một lúc, sau khi nó ngủ mới ra ngoài, chắc cũng chỉ vừa tỉnh. “Mới dậy đó hả?” Vài bước tiến lên, vươn tay điểm lên mũi nhỏ của Miu Miu. Thẳng nhỏ kia không có biểu tình gì, ánh mắt lại lộ ra vui sướиɠ, hiển nhiên rất thích ba ba đến.
“Ừ, tỉnh được một lúc rồi, uống chút sữa, vừa nấc hai cái.”
“Cháu đi tắm chút, thay bộ quần áo khác.” Quần áo trên người tuy rằng không bẩn, nhưng Nam Phi hơi nóng, cảm thấy không thoải mái.
Cả người Thước Nhạc nhẹ nhàng khoan khoái ôm Miu Miu ngồi trên xích đu, thằng nhỏ dựa lưng vào cậu, có chút tò mò nhìn mấy anh trai nhỏ chơi đùa trong sân, Thước Nhạc thông qua cử động cơ thể nó biết nó hơi vui vẻ.
Đột nhiên cảm thấy Khúc Phàm đã về, Thước Nhạc cũng không ra ngoài mà đưa Khúc Phàm vào không gian luôn, đưa người thân thiết nhất của Thước Nhạc, Khúc Phàm vào không gian so với những người khác dễ dàng hơn nhiều, “Sao rồi?”
“Tình huống còn chưa rõ lắm, đêm qua hệ thống định vị liên lạc được trong năm giây, còn có năm người liên lạc, trong số đó có đội trưởng ngoại vụ. Tình huống trong rừng rậm ma quỷ không rõ, dụng cụ bình thường đều không thể liên hệ, nhưng trước kia mỗi khi đến lúc chạng vạng, mặt trời xuống núi, thì có thể liên lạc bình thường. Tuy rằng gọi là rừng rậm ma quỷ nhưng dân bản xứ vẫn có thể đi lại trong đó. Có điều từ nửa năm trước, rừng rậm ma quỷ đột nhiên thay đổi, mấy người kia nếu có thể liên lạc lại thì có nghĩa trong rừng rậm ma quỷ đã xảy ra chuyện gì đó, không đi vào thì không thể biết được. Cho nên sáng mai anh sẽ theo bọn họ cùng vào.” Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc.
Thước Nhạc nhìn kỹ Khúc Phàm, “Em với anh cùng đi, ít nhất khi gặp nguy hiểm còn có đường lui.”
Khúc Phàm khẽ lắc đầu, “Thôi đi, anh thấy có thể giải quyết, em cùng cha mẹ dẫn bọn nhỏ đi du ngoạn chút đi. Sáng mai đi vào đó đều là người giỏi nhất trong Cục Đặc vụ, đều là chiến đấu viên quen thuộc thực vật, cho nên nguy hiểm không lớn.”
Thước Nhạc khẽ lắc đầu, “Em đi với anh, dù thế nào hai ta ở cùng nhau về cơ bản sẽ có thể vượt qua mọi nguy hiểm. Hơn nữa, tư liệu truyền thừa trong đầu em nhiều, nhất định có thể xử lý. Lại nói, nếu không có anh, bọn em sao chơi vui được.” Nhìn thẳng Khúc Phàm, ánh mắt Thước Nhạc đầy kiên định.
Khúc Phàm bất đắc dĩ bế bổng Thước Nhạc cùng Miu Miu lên, “Đi thì đi vậy, coi như du lịch mạo hiểm. Nói vậy cha mẹ cùng bọn nhỏ vẫn ở lại trong không gian trước đi, để họ ở bên ngoài một mình chúng ta cũng không yên tâm.”
Thước Nhạc nở nụ cười, “Vậy anh đi nói với bọn họ đi, đám nhỏ còn đang chuẩn bị đi xem sư tử đó.”
Khi ăn cơm, Khúc Phàm ký n hiệp ước không bình đẳng mới có thể trấn an được bọn nhỏ.
Tiến vào rừng rậm ma quỷ vào khoảng năm giờ chiều, sau lúc này màn sương độc bao quanh rừng rậm ma quỷ sẽ tan đi khoảng một giờ, là thời điểm tốt để tiến vào; tuy nhiên, bởi vì khi vừa tiến vào rừng rậm ma quỷ đã là buổi tối thì rất bất lợi với bọn họ, Thước Nhạc cũng nhân dịp này chuẩn bị vài thứ. Bọn họ không lộ ra chuyện Khúc Phàm mang theo người thân, cũng may bọn họ tới đây để du lịch, lại đi vào ban đêm, rất ít người thấy bọn họ, chỉ có vài nhân viên đón tiếp họ biết thôi thì cũng đã bị Khúc Phàm lấy lý do họ từ sáng đã vào thảo nguyên du ngoạn để qua mắt, những người đón tiếp tuy rằng thấy lạ nhưng cũng sẽ không hoài nghi gì, du khách ngoại quốc đến đây đa phần đều thích tự lái xe đến thảo nguyên chơi đùa.
“Mặc cái này vào.” Thước Nhạc đưa một bộ quần áo bằng lụa cho Khúc Phàm, quần áo được dệt thành từ tơ do ngọc tằm nuôi trong không gian thứ hai nhả ra, ngọc tằm này so với trước đó còn tốt hơn, tơ nhả ra trắng noãn như tuyết còn phát ra ánh huỳnh quang. Thước Nhạc làm thí nghiệm thì thấy so với sản phẩm làm ra lần trước còn tốt hơn nhiều, tơ này hoàn toàn có thể trở thành tài liệu luyện khí, cứng chắc lại co gián, dệt thành quần áo còn có tác dụng chống cháy tránh nước, khắc bùa chú cũng rất tốt. Nội y trên người đám nhỏ ít nhất có thể ngăn cản đạn, hoặc một chưởng của cao thủ tiên thiên.
Thước Nhạc sau khi lấy tơ tằm ra thì dệt thành lụa, may mà giờ máy dệt cũng dễ mua, thím Ngô lại có tay nghề may vá, khi rảnh thì may chút chút, hiện tại, nội y trên người mỗi đứa nhỏ đều được làm từ loại tơ này, phía trên đều được Thước Nhạc khắc trận pháp. Hai người họ bình thường không mặc, nhưng làm áo ngủ thì lại rất tốt, đông ấm hạ mát, còn rất nhẹ nhàng. Cậu đã trồng sẵn một mảnh rừng lớn cây dâu tằm, chuẩn bị nuôi một lượng tằm lớn, chế tạo tơ.
Khúc Phàm cầm quần áo mặc vào, thấy Thước Nhạc cũng đang mặc áo sơ mi bằng lụa, kiểu dáng tuy rằng rất đơn giản nhưng lại nhẹ nhàng bám lấy cơ thể, vẽ lên những đường cong xinh đẹp, vươn tay ôm lấy eo cậu, qua tơ lụa cảm nhận nhiệt độ cùng sự mềm mại trên cơ thể cậu, “Nhạc Nhạc, anh muốn nha. Hai ta đã vài ngày không làm rồi đó.” Hô hấp trở lên dồn dập.
Mặt chớp mắt đã bị sắc hồng phủ kín, “Đừng nháo, còn có việc đó.” Khẽ rời người đi, nhưng trong lòng cũng hơi tình nguyện. Khúc Phàm thấy cậu không kiên định, vươn tay ôm cậu đi vào trong phòng ngủ, “Còn tận bốn giờ nữa cơ, đủ để chúng ta chuẩn bị.”
Thước Nhạc đứng lên từ bồn tắm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Khúc Phàm đang mặc quần áo. Khúc Phàm ân cần lấy khăn tắm, giúp Thước Nhạc lau người, cười ngây ngô hắc hắc.
Thước Nhạc nhéo mạnh lên eo hắn, nghĩ thầm ở Nam Phi cũng không thể nương tay với hắn, da mặt người này thật sự rất dày.
“Thân ái nha, nhẹ chút, đau mà. A….” Khúc Phàm kêu một tiếng nhưng mặt thì vẫn cười cười, cũng tự biết mình hơi quá đáng. May mà có linh tuyền, nếu không buổi tối hai người sẽ không tiện hành động.
Đi đến địa điểm tập trung thì cũng đã sắp bốn giờ. Nhân viên đồng hành trong Cục Đặc vụ thấy Thước Nhạc chuẩn bị đi cùng cũng không nói gì, những người này đều là dị năng giả, mỗi người đều có năng lực riêng, hơn nữa bọn họ còn từng trải qua huấn luyện, chỉ tính thực lực, năng lực của họ cũng đã mạnh hơn những nhân viên hành chính rất nhiều lần, mười người này cũng là những người rất hiểu về thực vật trong Cục Đặc vụ.
Đoàn người được đưa đến ngoài rừng rậm ma quỷ, bọn họ có thể thấy rừng rậm bị bao phủ bởi một tầng sương, chung quanh không có loài vật nào, rừng rậm rất tĩnh mịch.
Vừa đến năm giờ, mặt trời xuống núi, chỉ thấy sương mù trong rừng rậm dần mờ đi, khi màn đêm buông xuống thì biến mất hoàn toàn, “Đeo mặt nạ phòng độc lên, có thể vào rồi, hiện tại sự ảnh hưởng của khói độc là thấp nhất. Sau khi tiến vào phải nhanh chóng đi được 5 km, khói độc sẽ không còn ảnh hưởng.” Người dẫn đường nước Leah giới thiệu một chút, hắn chỉ chịu trách nhiệm giới thiệu về tình hình của rừng rậm ma quỷ, cũng không tiến vào. Hiện tại, người bản địa đã không dám đi vào đó nữa, nơi đó đã bị ma quỷ nguyền rủa.
“Tốt, chuẩn bị vào.” Khúc Phàm nhìn đội viên trong Cục Đặc vụ, đeo mặt nạ phòng độc lên.
Tất cả mọi người sửa sang lại quần áo tác chiến, đeo ba lô vũ khí lên.
“Xuất phát.”
Nhanh chóng vượt qua mảnh đất 5 km đầy khói độc, bọn họ tiến vào rừng rậm ma quỷ. Yên tĩnh, đó là ấn tượng đầu tiên của họ với rừng rậm ma quỷ, thật sự quá yên tĩnh, toàn bộ nơi này dường như đều rất yên tĩnh, bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của mọi người, không có gió, không thể thấy được bầu trời, màn đêm đã buông xuống.
“Khụ…”
Xoát…. Mười một ánh mắt nhìn về phía người lên tiếng. Người nọ nhanh chóng ngậm miệng, hắn chỉ khẽ ho một tiếng thôi mà, ai biết lại dọa người như vậy.
“Tìm chỗ nghỉ chân trước đã.” Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc trong bóng đêm, hai người trao đổi ánh mắt, bóng tối cũng không ảnh hưởng tới tầm nhìn của hai người. Dường như ngay từ khi bước vào rừng rậm ma quỷ, thần thức của hai người đã không thể mở ra. Thước Nhạc cũng chỉ có thể bao quát được phạm vị hai mươi mét xung quanh hai người. Hoàn cảnh nơi này bất lợi với họ.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành
- Chương 72: Tiến vào rừng rậm ma quỷ