Thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày Quả Quả xa nhà, vì không khiến đứa nhỏ đau buồn, người trong nhà đều đi tiễn, chỉ có Thước Nhược bận không đi được, khiến cậu thật đau đầu, chuyện này cũng không còn cách nào khác.
Cậu tiến vào căn cứ chưa được bao lâu, xin nghỉ phép thì thật không hay lắm, mỗi nơi đều có chế độ của riêng nó, nếu chưa đến lúc tách biệt khỏi xã hội này thì vẫn cần tuân thủ. Mặt khác, vườn cây cũng đã bắt đầu được xây dựng, căn cứ đã chuẩn bị rất tốt, Thước Nhạc cũng rất quan tâm chuyện ở vườn cây, cậu đã xem qua hạt giống trong căn cứ, rất coi trọng, kế thừa trí nhớ của kim liên, cậu hiểu rõ thực vật như lòng bàn tay, lạp tức nhận ra trong số nhiều hạt giống như vậy thế nhưng có hơn mười loại thực vật đặc biệt, những loại thực vật có nhiều công dụng, hệ thống thực vật hiện đại không thể so với thời cổ, thực vật trên địa cầu thuở sơ khai là do kim liên thông qua dấu vết sinh mệnh phục chế lại, càng bởi vì bản thân kim liên có khả năng toát ra linh khí, những loại thực vật đó có rất nhiều tác dụng, hoặc để chế dược hoặc để luyện khí, rất nhiều loại tác dụng khác nhau, nhưng sau thiên tai, những thực vật đó gần như biến mất, mà kim liên bị thương nghiêm trọng không còn khả năng sinh sản lại những loại thực vật cường đại đó, dù sao để có thể nuôi dưỡng những loại thực vật đó cần linh khí cũng yêu cầu hoàn cảnh đặc thù. Rồi sau đó chỉ có thể đem năng lực của những thực vật đó phân tán tạo thành những loài thực vật có năng lực không quá mạnh nhưng lại dễ dàng sinh sản.
Thước Nhạc đã biết bốn loại thực vật được gieo trông trước đó là loại nào, bốn loại này tuy rằng không phải thực vật thời thượng cổ, năng lực cũng không phải đặc biệt mạnh, nhưng lại có tác dụng lớn hơn so với thực vật bình thường. Mà mấy ngày nay, mấy loại hạt giống thực vật được nhìn thấy trong căn cứ lại khiến cậu có chút khϊếp sợ, có rất nhiều loại thực vật cùng loại với bốn loại kia, huống cho nơi này còn có hơn mười loại hạt giống thời thượng cổ, tuy rằng những hạt giống đó dưới máy móc không phát hiện ra dấu vết của sinh mệnh, nhưng cậu chắc chắn có thể hồi sinh những hạt giống đo.
Thông qua báo cáo, cậu mới biết được, hơn mười loại hạt giống kia thế nhưng được tìm thấy trong một khối hổ phách, cậu đã xem qua khối hổ phách kia, phát hiện trong khối hổ phách kia vậy mà tồn tại một trận pháp, chính trận pháp này đã bảo quản hạt giống trong nhiều năm qua, cũng không ai biết ai đã dùng phương pháp này bảo quản hạt giống, khối hổ phách được mở ra nhiều năm, những hạt giống đo khi vừa rời khỏi hổ phách thì còn có dấu hiệu của sinh mệnh, đáng tiếc lại bị lấy ra quá tùy tiện, cuối cùng đã tử vong. Cũng may những hạt giống đó còn chưa bị phá hủy, cậu vẫn có thể cứu sống.
Càng tìm hiểu cậu lại càng ngạc nhiên về năng lực của sở nghiên cứu thực vật, đối với việc này càng thêm quan tâm, sửa soạn lại một chút, cậu dựa vào hoàn cảnh sinh trưởng của thực vật trong căn cứ đưa ra một vài yêu cầu, cậu không quan tâm đến chuyện thiết kế. Cục Đặc vụ rất coi trọng chuyện này, năng lực thật sự của Thước Nhạc còn chưa thực sự được thể hiện ra, nhưng bọn họ đã trông thấy lợi ích thực tế, sở nghiên cứu thực vật của căn cứ khác biệt hoàn toàn so với sở nghiên cứu thực vật bên ngoài, sở nghiên cứu của bọn họ đều vượt qua ngoài chuẩn mực của người thường, lần trước Thước Nhạc giúp tạo ra song màu đằng đã có được tác dụng rất lớn, trải qua nửa năm khai thác, dược vật được chế thành trở thành vũ khí bí mật của Cục Đặc vụ, loại thực vật này đã được đặt trong khu an toàn. Chính bởi vậy mà Thước Nhạc được coi trọng, vườn cây nhanh chóng được thành lập.
Đối với Thước Nhạc mà nói, làm những loại thực vật đó sinh sôi nảy nở rất đơn giản, chỉ cần đặt trong không gian là được, đặt trong không gian mới thì lập tức co thể dụng, linh tuyền trong đó có thể cứu sống những hạt giống đã chết này, nhưng làm như vậy không có ý nghĩa gì cả, điều đó chỉ có thể chứng minh những loại thực vật này là của cậu chứ không phải của quốc gia, bởi những thực vật này đặt trong Cục Đặc vụ vẫn vô dụng. Cậu muốn chính là làm cho những loại thực vật đó chân chính phát huy tác dụng, rời xa cậu cũng có thể tồn tại. Đương nhiên cậu cũng sẽ giữ gìn cẩn thân, sẽ không phá vỡ sự cân bằng. Một vài thực vật chỉ có thể sinh trưởng trong không gian, không thể sinh trưởng bên ngoài. Có những thời điểm quá phát triển sẽ dẫn con người bước tới hủy diệt. Huống chi, những thực vật đó rất thưa thớt, không thể vận dụng, cậu càng muốn đi khai thác những thực vật có thể mang đến sự giúp đỡ cho người thường.
Tiễn bước mọi người, Thước Nhạc cũng không về nhà, mà đi vào căn cứ, nhìn một chút tiến độ công trình, quả thực rất nhanh, công trình lớn như vậy, cũng chỉ mất một tháng nữa sẽ hoàn thành.
Về nhà cũng nhàm chán, Khúc Phàm cùng bọn nhỏ cũng không ở nhà, lạnh lùng vắng vẻ còn không bằng ở bên ngoài, hình như rất lâu rồi cậu không trải qua loại cảm giác cô độc này, có chút không quen.
Đợi ở phòng hạt giống ba ngày, phân loại những hạt giống đó, công tác sau này cũng dễ dàng hơn. Về nhà nhìn nhìn, hết thảy đều tốt, đột nhiên nhớ tới ngôi nhà trong căn cứ của bọn họ, cũng còn chưa xem qua.
Căn cứ này có trọng binh canh gác, không ít dị năng giả khi không có nhiệm vụ sẽ ở trong này nghỉ ngơi, cho nên về mặt an toàn tuyệt đối không cần lo lắng, địa vực bên trong rất lớn, bên dưới tuy rằng được xây dựng tứ phía, nhưng trên mặt đất lại rất trống trải, không sai biệt lắm so với quân doanh bình thường, khu dân cư ở phía sau căn tin trung bộ, năm giữa sườn núi, trên núi xanh um tươi tốt, cả căn cứ đều trồng loại cây xanh quanh năm, đa số là cây tùng, cho nên vừa tiến vào căn cứ đã gửi thấy mùi hương của tùng, khiến người ta nhẹ nhàng khoan khoái.
Khu dân cư nằm ở giữa sườn núi, từ bên dưới nhìn lên mờ mờ ảo ảo, không thể nào thấy rõ, khi bước vào bên trong mới có thể nhìn thấy bề ngoài đích thực của nó, tất cả đều là những ngôi nhà rợp mái đỏ tươi, ngoại trừ bốn năm tòa nhà lầu, còn lại đều là nhà trệt. Khoảng bốn mươi năm mươi khu nhà, thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ giản dị.
Nhà họ ở giữa khu B, đừng tưởng rằng ở giữa sườn núi mà nhầm, đường đi vô cùng bằng phằng, khu B không giống với khu nhà lầu khu A và khu C, tất cả đều là nhà trệt, trước sau đều có sân, tường đặc chế cao một mét năm, đem không gian chia tách thành từng khoảng sần, liên thông với nhau, cửa mở ra được nối với con đường lớn thẳng tắp, hai bên trồng hai cây tùng, cây nào cấy nấy to lớn, bồn hoa hai bên cũng là những bụi cây thường xuân xanh tươi. Men theo đường lớn đi về phía trước, Thước Nhạc tìm thấy phòng ở được phân cho mình, là ngôi nhà thứ hai đếm ngược từ cuối lên, cửa lớn được làm bằng sắt, sơn màu đen, bên trên không có then cài, nước sơn thoạt nhìn mới được sơn lên, rất sáng rõ. Bước vào sân cảm thấy trước mắt sáng ngời, vô cùng rộng rãi, phỏng chừng phải rộng đến 200 m2, bên cạnh tường rào trồng hàng loạt thanh tùng. Đường mòn trong nhà dùng sỏi lát thành, hai bên đều là cỏ, không có loại cây nào khác.
Phòng ở là nhà ngói năm gian, cửa sổ bằng gỗ sơn màu xanh, mở đại môn ra sẽ đi vào sảnh chính, diện tích phòng rất lớn, những chiếc bàn gỗ được sơn màu đỏ, bốn phía xung quanh là những bức tường màu tuyết trắng, trong phòng không có bất kỳ đồ vật gì, rất trống trải, đối diện cửa phòng là bốn ô cửa sổ bằng gỗ kiểu hai cánh, mở ra sẽ nhìn thấy khoảng sân phía sau, hai bên đai sảnh có hai cửa ra vào, mở ra sẽ nối liền với hai hành lang dài khoảng một mét rưỡi, cuối hành lang là nhà vệ sinh cùng phòng tắm, mỗi hành lang có hai cánh cửa, tiếp nối với hai gian phòng, trong đó phòng phía đông là phòng bếp, trong hành lang đều là những ô cửa sổ chắn hai thanh gỗ, thoạt nhìn vô cùng sáng sủa. Sau khi mở cửa phòng ra, liền thấy sân sau, sân sau chỉ rộng bằng một phần ba sân trước, phía đông là gara, có thể để song song hai chiếc xe, phía tây cũng là mặt cỏ.
Những phòng ở này đều được xây dựng vào khoảng những năm 80, phòng ở đều xây dựng theo kiểu hỗn hợp, khi xây cũng dùng những vật liệu tốt nhất, vô cùng chắc chắn, tuy rằng không tiện dụng bằng phòng ở hiện đại, nhưng cũng rất thoải mái, trước kia, những gian phòng này là nhà ở của quân nhân. Trước đo xây năm gian, mỗi người một gian, WC cũng được xây dựng bên ngoài, sau đó trở thành căn cứ của Cục Đặc vụ, sửa sang lại đôi chút, trước sau đều có từng đó phòng, lại mở rộng sân, sửa sang lại phòng ở, trở thành phòng ở của nhân viên. Trong Cục Đặc vụ, không có bất kỳ điều kiện gì về tư cách chức vụ, phù hợp thì ở, loại nhà năm gian này cứ vậy xây mười sáu căn, hiện tại chung quanh vẫn chưa có ai ở. Lại nói, khu vực mà bọn họ được phân này có chút đặc biệt, người ở lại đều là nhân viên trong cục, hiện tại tính trong toàn căn cứ, một nhà ba khẩu một đôi vợ chồng một đứa con như vậy tính ra cũng không đến hai mươi hộ, có thể đi vào viện nghiên cứu thì đều đã lớn tuổi, phần đông con cái đều đã có thể tự lập, bên ngoài cũng có nhà riêng, không ít đôi vợ chồng đều ở trong này, nơi này có nhiều nhất là người độc thân, đại đa số dị năng giả đều ở ngay tại nơi đóng quân, phải biết yêu cầu của dị năng giả với bạn đời của mình vô cùng cao, người thường rất ít khi được họ chấp nhận, sự khác biệt giữa hai người trong lúc đó quá lớn, cũng không dễ dàng sống chung với nhau. Cũng chính bởi vậy mà Thước Nhạc cùng Khúc Phàm trở thành kẻ ngoại tộc, tổ chức xem trọng đám nhỏ trong gia đình của bọn họ nên mới sắp xếp đến ở nơi này.
Nhìn thấy phòng ở này, tuy rằng chỉ ở tạm thời, nhưng cậu vẫn rất hài lòng, bài trí trong nhà tuy rằng không tốt lắm, hơi có chút lãng phí không gian, nhưng được cái rộng rãi, hai gian phòng phía tây làm thành hai phòng ngủ, hai gian phía đông làm phòng bếp cùng thư phòng.
Chuyện này khiến Thước Nhạc có việc để làm, mỗi ngày đi làm đều đi qua, bắt đầu bài trí lại phòng ở, buổi tối cũng không về nữa. Trong trong ngoài ngoài bài trí lại mấy gian phòng ở, cậu có kinh nghiệm phong phú, cũng có không gian tiện lợi, không tới một tuần đã sắp xếp xong gia cụ và những đồ vật cần thiết, khi liên lạc với Khúc Phàm cũng bảo hắn mua về mấy tấm thảm, bởi vì sàn nhà được làm từ gỗ nên lúc đi lại sẽ phát ra thanh âm kẽo kẹt, cậu không muốn đổi nên chỉ có thể mua thảm về trải lên.
Buổi tối, Thước Nhạc ngủ lại nhà mới, một mình cũng nhàm chán, ôm máy tính bảng ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm cùng bạn bè, bạn bè trên tài khoản QQ của cậu không có ai xa lạ, đều là bạn cùng lớp, cậu nói rất ít, chủ yếu ngồi xem mấy người bạn trong nhóm tán phét, chủ đề được nhắc tới nhiều nhất hiện nay chính là tất cả mọi người làm thế nào để kiếm cơm. Hồ sơ của Thước Nhạc được gửi đến bệnh viện trong quân khu, đối với bên ngoài cũng nói như vậy, khiến mọi người cảm thấy rất ngoài ý muốn, dù sao những bệnh viện kết nối với trường học cho cậu rất nhiều đãi ngộ, trong bệnh viện làm việc hai ba năm sẽ trở thành bác sĩ chính thức, không nghĩ rằng cậu lại bỏ qua điều kiện tốt như vậy.
Toàn bộ mười bảy người bạn học trong lớp thì mười một người ở lại Yến Kính, hai người ở Thượng Hải, một người ở Thiên Tân, một người tại Tây An, còn hai người thì xuất ngoại, một đến nước Mỹ, một đến nước Đức. Hai người bạn học ở lại trường học làm nghiên cứu sinh chuẩn bị thi lấy một học vị bác sĩ khác, bốn bạn học khác thì ở lại bệnh viện kết nối với trường học, số còn lại về cơ bản đều phân đến các bệnh viện khác trong Yến Kinh, tiền đồ đều không tồi. Mấy người bạn thân trong phòng ngủ của Thước Nhạc đều ở lại Yến Kinh, mà khiến cậu ngạc nhiên là Khương Tân đã vào bệnh viện quân khu, trùng hợp nữa là nơi cậu ta làm việc chính là bệnh viện làm việc trên danh nghĩa của Thước Nhạc, hiển nhiên cậu ta đã biết Thước Nhạc cũng không làm việc trong đó, nhưng khi nói chuyện cũng không nói ra bất cứ điều gì.
Trò chuyện mãi cũng có chút mệt mỏi, nhìn nhìn đồng hồ thì đã hơn mười một giờ, đóng máy tính, gọi điện cho Khúc Phàm, lúc này ở Paris mới hơn bốn giờ chiều, bởi vì thời gian này Thước Nhạc không có thời gian đi cùng với bọn họ, bọn nhỏ nói thẳng chờ đến khi cậu có thời gian sẽ lại cùng ba ba đi chơi, bọn họ hiện tại càng quan tâm điều kiện học tập của Quả Quả. Hiện tại Quả Quả đã khai giảng, lúc này chắc cũng vừa tan học về nhà, Thước Nhạc mỗi ngày đều phải gọi điện thoại qua, hỏi thăm tình hình của Quả Quả, khiến cậu vui mừng là Quả Quả rất nhanh đã thích nghi với hoàn cảnh, phương diện ngôn ngữ không có vấn đề gì, bạn học cùng trường cũng rất nhiệt tình, chỉ là trường học của Quả Quả chưa từng thu nhận du học sinh, Quả Quả lại là trường hợp đặc biệt, bạn học trong trường cảm thấy hơi tò mò, có chút nhiệt tình thái quá, sự nhiệt tình của người Pháp sợ rằng đã biểu hiện ra từ thời thiếu niên, nhưng Thước Nhạc tin tưởng Quả Quả rất nhanh có thể dung nhập vào trong đó.
Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, có chút muộn, Thước Nhạc vọt vào tắm rửa, lên giường ngủ.
Trong lúc mơ hồ, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng vang rất nhỏ, một thanh âm vô cùng khẽ, từ phía cửa bên kia truyền đến. Mở to mắt, thần thức vừa động, hình ảnh trong phòng khách đã hiện lên trong đầu, ừm…. quả nhiên có người, nhưng người này có chút kỳ quái, che dấu hơi thở rất tốt.
Không ngồi dậy ngay, thần thức tiếp tục phân tích người kia, người trong căn cứ? Hay là người khác? Thước Nhạc rất nghi hoặc, cậu mới ở trong phòng này ba ngày, những người quen biết trong sở nghiên cứu đều là những nghiên cứu viên bình thường, chỉ có khi ăn cơm mới có thể gặp được một vài dị năng giả, cũng chưa từng nảy sinh bất kỳ xung đột nào, vì sao lại có người xâm nhập nhà họ, có ý đồ gì?