- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành
- Chương 29: Về nhà
Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành
Chương 29: Về nhà
Thứ hai mọi người bay về Bắc Kinh, không tính trải nghiệm nguy hiểm cuối cùng của Kì Kì, hành trình đi Pháp lần này rất vui vẻ, tuy chỉ dạo quanh Paris, nhưng cũng đã cảm nhận được phong cảnh dị quốc.
Về Bắc Kinh, Lâm thúc lái xe tới đón, cả nhà đi vào ngõ, nhìn cửa lớn ngây ngẩn. Tứ hợp viện tuy qua vài lần tu sửa, khả lịch sử cũng hơn một trăm năm, rất cũ rồi, có điều lúc này nhìn tuy có cổ hương cổ sắc, song kết cấu gỗ vây quanh cửa lớn vẫn còn thực hoàn chỉnh, ngói cũng còn nguyên.
“Sao không vào, nhà mình cũng không nhận ra sao?” Lâm thúc nhìn hai người sửng sờ nói đùa, từ khi có con tính cách của Lâm thúc cũng không còn quá nghiêm túc, giọng nói tuy vẫn còn khàn, nhưng không còn khó khăn, yêu nói chuyện hơn.
“Lâm thúc, nhà được sửa lại lần nữa sao?” Khúc Phàm ngây người hỏi.
“Không có, sao vậy? Không phải vẫn như trước sao.” Mỗi ngày đều nhìn không nhận ra sự thay đổi gì, giờ quan sát kỹ, thoạt nhìn có vẻ tao nhã hơn những căn khác trong khu, uhm, hình như màu sắc còn diễm lệ hơn những năm trước.
Thước Nhạc kéo y phục của Khúc Phàm, chỉ tóc của Lâm thúc, “Anh xem tóc Lâm thúc cũng đen lại, trận pháp có tác dụng rồi.” Vốn tóc trắng giờ đã đen không còn một tia tạp sắc. Người nhìn trẻ hơn hẳn. Giờ trông chỉ khoảng bốn mươi tuổi.
Vào sân, cha mẹ hai nhà ra đón, ôm các cháu bảo bối hôn liên tục. Đi đã chín ngày, tối mai là mười lăm rồi, trong lòng các cụ đều rất nhớ.
Thước Nhạc Khúc Phàm hai người để không gian cho cha mẹ cùng bọn nhỏ thân thiết, hai người nhìn quanh trước, phát hiện cả tòa tứ hợp viện đều thay đổi, nhiều chỗ hư tổn trên ngói gỗ đều được chữa trị, chất liệu ngập tràn linh khí, thoạt nhìn rất hoàn chỉnh. So với sau khi tu sửa xong tốt hơn nhiều. Cây cối trong viện cũng mọc tươi tốt, hoa nở đón xuân vàng óng ánh, lá cây xum xuê, cây hòe già trong viện cũng cao hơn nhiều.
“Lẽ nào linh khí có khả năng chữa trị.” Khúc Phàm nghi hoặc hỏi Thước Nhạc.
Lắc đầu, “Không biết, linh khí đã tiến vào cả phòng rồi, bề ngoài nhìn có vẻ không khác trước lắm, có lẽ là do tác dụng của trận pháp. Qua mười lăm anh đi làm, tiện thể sẽ tìm thử có trận pháp hữu dụng nào khác không, trận pháp này thật tốt.”
“Ừ, anh không nói em cũng định đi tìm một chút.”
“Ai, hai đứa nhanh vào nhà đi.” Thước mẫu nhìn hai người còn đứng ở ngoài, liền gọi.
Người một nhà vào phòng, Thước Nhạc lấy quà cho cha mẹ từ không gian ra, giờ trong nhà chỉ còn cha mẹ hai bên nên không cần che giấu nữa, nhà bác đã về Nam Kinh, tháng sáu năm nay dượng nghỉ hưu, bác cũng không làm nữa, có lẽ sau đó tới Bắc Kinh cũng tiện. Anh trai của Khúc Phàm trọng tâm công việc đã chuyển tới Bắc Kinh, giờ một nhà ở trong tứ hợp viện của Khúc gia, Khúc phụ Khúc mẫu về lại bên này mỗi ngày chơi mạt chược với Thước phụ Thước mẫu, chơi chim uống trà, cuộc sống rất tiêu dao.
Lần này bọn họ qua Pháp mua không ít đồ, Thước Nhạc chỉ lấy một bộ phận tặng cha mẹ mà đã nửa phòng khách, nước Pháp là kinh đô của thời trang, mua không ít quần áo, cha mẹ mặc nhìn đều có vẻ trẻ hơn, vốn hơn sáu mươi tuổi, giờ nhìn chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, còn mua cho hai vị mẫu thân mấy bộ trang sức tinh xảo, kim cương hột xoàn rất thịnh hành ở Âu Mỹ, đa số đồ trang sức kim cương trong nước chất liệu không tốt lắm, có vài nơi thậm chí còn dùng đồ giả. Lần này đi Pháp Thước Nhạc vừa lúc mua cho hai vị mẫu thân đồ trang sức, hình thức do danh gia thiết kế, kim cương cũng vô cùng tốt, để lâu cũng có thể tăng tỷ giá.
“Mấy đứa chỉ loạn dùng tiền, mua những thứ này làm gì, lại không thể mang ra ngoài.” Khúc mẫu soi gương liên tục, nhìn vòng cổ. Ngoài miệng tuy trách lãng phí, biểu tình trên mặt lại thập phần thích.
Thước Nhạc tay bưng nước nóng, “Tiền nào đồ nấy, những thứ này đều có giấy chứng nhận, bình thường lấy vài cái đeo cũng không quá chói mắt, mấy thứ này coi như là đầu tư, giữ lại cũng tốt, vả lại đây là con trai hiếu kính mọi người, mẹ nhận đi, đây là tâm ý của bọn con.”
Khúc mẫu thỏa mãn nhìn Thước Nhạc qua gương, tuy không có con dâu, nhưng đứa con trai này còn tốt hơn con dâu nhiều, thực ra con dâu của bà cũng hiếu thuận, nhưng mẹ chồng nàng dâu vẫn có chút ma sát, trước đây không có cảm giác gì, từ khi ở cùng con út một thời gian, sau đó ở cùng con lớn con dâu mới cảm thấy không quen, quan hệ mẹ chồng con dâu cũng trở nên khó xử. Không giống Nhạc Nhạc, giống như con của mình vậy, thái độ xử thế đều rất rộng lượng, làm gì bà đều hài lòng. Như chuyện mua thứ này, tuy bọn họ thực ra không cần những thứ này, nhưng cũng là đi du lịch, chị dâu của cậu sẽ không giống Nhạc Nhạc, nhìn kiểu dáng liền biết cậu dùng tâm chọn lựa, không phải cố ý mua làm quà, mà khẳng định là đi dạo phố thấy hợp liền mua, thực tri kỷ.
Khúc mẫu vừa thay quần áo vừa nghĩ Thước Nhạc thật tốt, nhưng lại quên, Thước Nhạc có không gian, mấy thứ này tuy mua không ít, nhưng không cần nộp thuế cũng tiết kiệm không ít, đặt trong không gian mang về cũng tiện, nếu như chị dâu của cậu mua về nhiều thứ như vậy, kỳ thực phiền phức hơn cậu nhiều, vả lại vài năm nay Khúc phụ Khúc mẫu đều ở bên Thước Nhạc, Thước Nhạc lại cho bọn họ ba đứa cháu trai, phân lượng trong lòng đương nhiên không nhẹ, đã xem cậu như con ruột, bất công là bình thường.
Thước mẫu nhìn thần sắc Khúc mẫu liền biết trong lòng bà nghĩ gì, không khỏi có chút đắc ý, nhà bà chỉ có một con trai bảo bối này đương nhiên là ngàn tốt vạn tốt, nhận được sự yêu thích của người khác là kiêu ngạo không gì sánh được, bất quá bà cũng rất thỏa mãn với Khúc Phàm, vẻ ngoài tốt, tâm tính tốt, lại biết quan tâm người khác, hai người bọn họ ở chung rất xứng đôi, như vậy so ra tốt hơn nhiều việc tìm một con dâu yếu ớt. Lòng nghĩ may mà lúc trước không kiên quyết phản đối, nếu không bây giờ liền hối hận.
Qua mười lăm Khúc Phàm đi làm lại, Thước Nhạc chỉnh lý lại bốn loại thực vật, đưa vài cọng tới cục mật vụ, cây hai màu bị cậu chia làm hai cây, loại thực vật này rất đặc biệt, cây màu xanh và màu đỏ đều có thể trồng cách ra, hơn nữa đều là loài lưỡng tính, đều có thể sinh mầm móng tiếp tục sinh sôi nảy nở, có điều sau đó chỉ có thể thành cây xanh hoặc đỏ, chỉ có hai nhành cùng sinh sôi nảy nở mới tạo thành cây hai màu, mà tỷ lệ ra mầm móng hai màu chỉ là một phần ba. Cây đỏ có tác dụng tạo ra mê huyễn, sử dụng ít có thể khiến người không tự giác nói ra sự thật, hơn nữa là bí mật trong lòng, khi hết hiệu lực không có bất kì một tác dụng phụ đồng thời không biết mình đã nói gì, loại thực vật này rất hữu dụng đối với cục mật vụ. Cây xanh trên cơ bản chính là thuốc giải cho cây đỏ, người ăn sẽ không còn bị ảnh hưởng của cây đỏ, thậm chí Thước Nhạc còn phát hiện dùng phiến lá của cây này ngâm nước, uống sẽ khiến người nâng cao tinh thần, còn tốt hơn cà phê hay lá trà, mà lại không có một tác dụng phụ nào, hương vị nhàn nhạt. Tuy cậu biết trên cơ bản cây đỏ sẽ không được dùng lên người mình, nhưng cũng phải chuẩn bị, chí ít sẽ không cho bọn họ cây xanh. Dù sao ảnh hưởng cũng không lớn.
Cây râu rồng chắc chắn phải đưa đi, thời gian này để chúng sinh sôi nảy nở, giờ cây râu rồng đã mọc khoảng trăm mẫu, cao khoảng hai thước, sinh ra rất nhiều linh khí, Thước Nhạc đang nghĩ khi nào rảnh nên thử dùng cây râu rồng làm cái gì đó.
Cây dâu cũng đã cao mười thước, đã ra mầm móng, Thước Nhạc dùng một mầm móng đặt trong một cái chậu hoa, giờ cũng cao được một thước, có thể đưa qua cục mật vụ, cậu không biết cây dâu này có tác dụng gì, để bọn họ nghiên cứu cũng tốt.
Còn cây hồ lô thì cậu không có cách nào, dây hồ lô leo lên hơn bốn mươi mét, cuối cùng đọng trên một cây ngô đồng ở vườn bên cạnh, mọc ra một quả hồ lô, màu tím, giờ nó cũng được khoảng nửa thước, nhưng vẫn đang lớn, không biết lúc nào mới trưởng thành. Đương nhiên chưa có mầm móng.
Cuối cùng Khúc Phàm mang ba loại thực vật về cục mật vụ, hiểu được công hiệu của hai loại trong đó, khiến lãnh đạo của cục mật vụ hưng phấn không ngớt, cục trưởng lần thứ hai đề ra việc Thước Nhạc về làm ở cục mật vụ. Khúc Phàm cũng không từ chối mà nói chờ cậu có bằng tiến sĩ. Đương nhiên cục trưởng vui vẻ đồng ý, dù sao hàng năm làm nhiệm vụ vẫn có đủ loại vật phẩm đặc biệt được mang về, thực vật cũng là một hạng mục, đa số là thực vật đặc thù, như vậy thì tác dụng của chuyên gia về thực vật học không lớn, so ra thì năng lực của Thước Nhạc tốt hơn nhiều.
Sau khi đưa thực vật Thước Nhạc cũng không quan tâm cục mật vụ sẽ xử lý chúng như thế nào, qua mười lăm cậu bắt đầu tìm giáo viên cho Kì Kì, rèn luyện thân thể không cần cậu lo, Khúc Phàm có cách, Thước Nhạc chủ yếu là tìm giáo viên dạy Kì Kì thư pháp và quốc văn, thực tình cờ, lão Dương trước kia là đại sư quốc học, lão Thôi tiên sinh năm nay đã bảy mươi tuổi, học sinh khắp thiên hạ, giờ không còn thu học trò, có điều khi Thước mụ nghe nói muốn tìm thầy cho Kì Kì, liền nghĩ tới lão Thôi, năm trước thăm lão, bà cũng đã muốn Kì Kì bái lão Thôi làm thầy. Học sinh của lão Thôi trong giới học thuật phi thường nổi danh, giới thiệu một vị học sinh cũng tốt, dạy vỡ lòng cho Kì Kì.
Nghĩ tới liền làm, qua mười lăm Thước mẫu dẫn Thước Nhạc và Kì Kì đi thăm lão Thôi, lão Thôi dù đã gần tám mươi, nhưng thân thể vẫn rất khỏe, đầu óc rõ ràng, nói chuyện lưu loát thoạt nhìn chỉ cỡ người sáu mươi, lão Thôi phi thường thích Kì Kì, cháu lão cũng lớn hết rồi, chắt trai đều có rồi, đáng tiếc bị nuông chiều quá quấy, ngày thường cũng không tới chỗ lão, giờ gặp Kì Kì lão rất thích, cậu bé không ồn ào không quậy phá, nói chuyện rõ ràng, nhìn rất lanh lợi, lão động tâm, hỏi cậu bé mấy vấn đề, tuy không phải đáp án tốt nhất, nhưng đều mang theo chính kiến. Làm lão càng thêm thích, “Thế này đi, Kì Kì trước học với tôi một thời gian, để quan sát thêm cậu bé.”
Hai mẹ con vui vẻ, là kinh hỉ ngoài ý muốn, phỏng chừng người thầy này là chạy không thoát, có điều bối phận có chút loạn.
Quả thực Kì Kì học tập bên lão Thôi một thời gian, liền được lão thu làm đệ tử đóng cửa, đi theo lão Thôi học quốc học, Kì Kì tuy nghịch ngợm nhưng thập phần kính lão đắc thọ, thầy đã lớn tuổi như vậy còn phải dậy cậu bé, trong lòng thực kính trọng, học tập rất chăm chú, sáng học quốc học thư pháp, buổi chiều tự luyện, lão Thôi tuy nghiêm khắc, lại đánh giá Kì Kì rất cao, có điều chưa bao giờ khen trước mặt cậu bé. Cứ thế tuy tính cách của Kì Kì không mất hoạt bát nhưng lại trầm ổn hơn không ít. Vì một lòng học quốc học, về trung y Thước Nhạc cũng không tìm giáo viên cho cậu bé nữa, cũng may lão Thôi cũng có chút nghiên cứu về trung y dưỡng sinh, ngày thường cũng giảng dạy một ít, Kì Kì tiến bộ rất nhanh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành
- Chương 29: Về nhà