Đang lúc Thước Nhạc Khúc Phàm sốt ruột tìm con, Kì Kì đã rời khỏi bờ sông Seine, ngồi tàu ngầm đi tới bên kia Paris.
Từ khi sinh ra bọn nhỏ nhà họ đã không bình thường, không nói tới việc có năng lực phi phàm, chỉ nói từ sự dựng dục của bọn nhỏ đã khác thường, do hai bên có liên hệ huyết mạch, được tẩm bổ bởi linh khí và hoa sen, gien của bọn nhỏ cực kì hoàn mỹ, trời sinh đã mang theo năng lực thần kỳ. Năng lực trời sinh của Kì Kì là khả năng tương tác, cho dù là động vật hay là thực vật, cậu bé đều có thể câu thông, khi dùng hạt châu kia thì năng lực của cậu bé lại càng tăng mạnh.
Hôm nay lúc đang cùng hai ba và anh em đi dạo sông Seine, đột nhiên Kì Kì cảm giác có một thanh âm đang gọi cậu bé, thanh âm đó vang lên từ đáy lòng, nghe rất suy yếu. Lực chú ý của cậu bé bị hấp dẫn, nhưng không tìm được nơi phát ra âm thanh, mãi tới khi thuyền cập bờ, khi một người tóc vàng mắt xanh khoảng ba mươi tuổi đi ngang qua cậu bé mới đột nhiên cảm giác được âm thanh đó phát ra từ đâu, Kì Kì đi theo sát, phát hiện âm thanh truyền ra từ cái rương người đàn ông đó cầm, cậu bé bất giác đi theo. Thậm chí quên cùng ba ba nói một tiếng.
Người đàn ông bước đi vội vàng, Kì Kì theo có chút không kịp, cũng may lúc sau người đàn ông này lên tàu điện ngầm, Kì Kì cũng theo sau một người phụ nữ vào, sau khi vào tàu điện ngầm người đàn ông đó nhìn ra phía cửa sổ suy nghĩ gì đó, cả chặng đường có chút lơ đãng, Kì Kì nhẹ nhàng tới gần, lúc này đang chạng vạng là giờ cao điểm, người trong tàu rất nhiều, một đứa bé đứng ở giữa rất dễ thấy, cũng may có một người đàn ông da vàng đang nhắm mắt lại như đang ngủ ngồi bên cạnh hắn, Kì Kì cẩn thận tiến tới nắm áo của ông ta gọi, “Chú, chú.” Sau đó bất đắc dĩ bĩu môi, chui vào ngồi bên cạnh người đàn ông đó. Quả nhiên những người xung quanh không để ý cậu bé nữa. Mà lúc này cái rương của gã kia lại ở bên cạnh Kì Kì, cậu bé cảm giác dường như giọng nói yếu hơn rất nhiều. Thật muốn biết trong đó là gì.
Tàu điện ngầm xuất phát, dòng người ngày càng ít, Kì Kì chấp nhất chuẩn bị theo gã đàn ông đó, lúc này cậu bé đã biết, đó không phải là thanh âm của thứ gì, cậu có thể câu thông với động vật, không phải vì cậu có thể nói ngôn ngữ của động vật, mà là cậu nói thì động vật có thể hiểu, và cậu cũng có thể nghe hiểu lời động vật nói, giống như năng lực phân tích của Tiếu Tiếu vậy, có thể là do một loại sóng âm truyền tới, năng lực của cậu bé có thể phiên dịch loại sóng âm này, Kì Kì biết đối với mọi chuyện Tiếu Tiếu đều muốn dùng khoa học giải thích, cậu bé cũng đồng ý với điều này, trong rương có thứ gì đó phát ra sóng ấm, cậu bé bất giác tiếp thu, lúc này cậu đã hiểu ý trong giọng nói, “Dẫn tôi đi….”
Cậu bé không hề lo sợ, trong một thành thị xa lạ, tuy không thể liên lạc với lão ba và ba ba nhưng cậu bé biết bọn họ nhất định sẽ tìm được cậu. Vả lại cậu cũng không phải một mình.
Rời khỏi tàu điện ngầm gã đàn ông bước nhanh về phía trước, Kì Kì không biết đây là chỗ nào, chỉ biết rất đông người. Trời tối, cậu bé chạy theo gã đàn ông. Cũng may cách hắn không xa bằng không cậu bé đuổi cũng không kịp. Hai người tới một rừng cây, nếu Tiếu Tiếu ở đây khẳng định lật bản đồ nói cho Kì Kì biết đây là rừng Vincennes.
Trước khi vào rừng gã ngừng lại một chút, hít sâu một hơi, vỗ mặt, muốn tinh thần hơn, sau đó cảnh giác nhìn bốn phía, chỗ này rất trống trải, có thể thấy toàn cảnh. Ngay lúc hắn dừng lại Kì Kì liền núp vào bụi cỏ, cậu bé vốn nhỏ, giờ lại là trời tối, hắn không phát hiện ra, cậu bé thở nhẹ, phải cảm ơn ông Lâm có giảng một vài bí quyết theo dõi khi điều tra cho bọn nhỏ, đương nhiên Lâm thúc coi như truyện xưa mà kể, bọn nhỏ biết Lâm thúc từng đi chiến trường, liền mè nheo đòi ông kể, mấy năm nay cổ họng của ông tốt hơn, tuy vẫn khàn, nhưng lúc nói không tốn sức, nên ông cũng vui vẻ kể cho bọn chúng nghe. Không ngờ bọn trẻ lại nhớ kỹ. Kì Kì bình thường đã quỷ quái, nghe Lâm thúc kể liền học lại bảy tám phần, thêm vào nghé con không sợ hổ, lúc này liền đem chuyện này thành một lần mạo hiểm.
Nhìn gã đàn ông tiến vào rừng, Kì Kì cẩn thận đi theo, trong rừng có chút tối, cậu bé hơi sợ, suy nghĩ, phóng đại mãng xà từ trong không gian ra, đây là con mãng xà do Thước Nhạc và Khúc Phàm mang về, vẫn đặt trong không gian, sau này Kì Kì sinh ra, lúc cậu bé được ba tháng tuổi Thước Nhạc phải đi học, cha mẹ đi du lịch rồi, Kì Kì vừa rời khỏi cậu liền quấy, Thước Nhạc đành đưa cậu bé vào không gian dẫn tới trường, ngày đầu tiên, cậu thấy con mình ngủ rất ngon trong không gian, liền an tâm đi học, lúc tan học thiếu chút nữa thì sợ mất hồn. Đại xà cuộn đuôi một vòng, Kì Kì nằm chính giữa, nó đong đưa như đang dỗ cậu bé. Cậu bé rất vui, vì trong không gian đều do cậu quản, nên cậu cũng không vội vào, quan sát một hồi, phát hiện mãng xà đang dỗ Kì Kì chơi, đủ kiểu, bảo hộ rất tốt, sau này liền coi nó là xà bảo mẫu, tình cảm giữa mãng xà và Kì Kì rất tốt, sau này cậu bé đưa mãng xà vào không gian của mình nuôi.
Mãng xà được phóng ra, Kì Kì không tự đi nữa, cưỡi mãng xà để nó chở đi, lúc đầu mãng xà dài hơn bốn mét, nhưng lột da vài lần trong không gian của thước nhạc tuy không dài thêm, nhưng da lại cứng như sắt thép, đạn cũng không thể xuyên qua, khí lực cũng rất lớn.
Cưỡi mãng xà tốc độ nhanh hơn rất nhiều, một lát liền thấy gã tóc vàng đó, lúc này đối diện hắn có một người đàn ông ngoại quốc đứng đối diện nhưng trong bóng tối nên Kì Kì không thấy rõ tướng mạo của hắn, sợ bị phát hiện Kì Kì đứng rất xa.
Hai người hình như đang cãi nhau, nói tiếng Pháp, Kì Kì nghe không hiểu lắm, chỉ đôi khi nghe được một hai từ đơn. Hình như đang trao đổi thứ gì đó.
Tiếng cãi nhau của hai người rất lớn, sau đó đùng…một tiếng, người đàn ông đối diện móc ra một khẩu súng, bắn vào đùi gã tóc vàng, có lắp ống giảm thanh, nghe tiếng kêu rên của gã tóc vàng, Kì Kì biết chuyện gì đã xảy ra, dùng sức che miệng lại, chuyện này hình như vượt ngoài tưởng tượng của cậu bé rồi. Kỳ thực cậu bé đi theo, nhưng trong lòng cậu không biết sẽ thế này, cậu bé chỉ bị cái rương hấp dẫn, bất tự giác đi theo, sâu trong nội tâm chỉ muốn xem người đàn ông này đi tới đâu, chuyện lấy rương thì để lão ba làm tốt hơn. Lại không ngờ đυ.ng tới súng.
Dù thông minh như thế nào, Kì Kì cũng chỉ là một đứa bé, trong lòng sợ hãi, liên tục gọi ba ba. Thân thể run lên, mãng xà cảm nhận được cậu bé sợ hãi, cẩn thận quấn quanh cơ thể cậu bé, dựa vào cây, che giấu bí ẩn hơn.
Gã tóc vàng kêu thê thảm, giọng nói trở nên cấp thiết hơn, thậm chí cầm góc áo người đàn ông đối diện, định đẩy cái rương về phía hắn.
Người đàn ông đó đá gã ra, cầm cái rương trên mặt đất mở ra, Kì Kì cảm ứng mãnh liệt hơn. Hắn còn nói thêm gì đó, gã tóc vàng trên mặt đất liên tục lắc đầu. Hắn giương súng lên, nhắm ngay huyệt gã, gã tóc vàng cầu xin, sau đó người đàn ông kia cười nói gì đó, tiếp đó biến dị xảy ra, gã tóc vàng đột nhiên đứng dậy ôm lấy người kia đùng….hai người đồng quy vu tận.
“A!” Kì Kì thoáng liền bị biến cố kinh sợ kêu lên, cậu bé không ngờ lại xảy ra chuyện này, dù sao vẫn còn là một đứa bé nên cậu bé bị dọa sợ, may mắn duy nhất là cậu bé cách xa, trời cũng tối nên không nhìn rõ hiện trường.
Cậu bé ngồi dưới đất, không dám động đậy, qua một lúc lâu, mãng xà chậm rãi bò qua, hai người đàn ông bị nổ tung, cái rương cũng không may mắn tránh khỏi, thứ bên trong rớt cách đó không xa, đó là một cái sừng dài khoảng một mét khá giống loan đao. Mãng xa tới trước sừng, thân thể rung lên, lúc lúc lâu mới dùng đuôi quấn lấy nó, đưa tới trước mặt Kì Kì, chỉ một đoạn, nhưng mãng xà dường như mất sức rất nhiều.
Lúc này Kì Kì đã không còn lòng hiếu kỳ, cậu bé giờ chỉ muốn về chỗ ba ba. Vung tay lên cái sừng đó liền biến mất, sau đó được mãng xà chở ra bìa rừng, thu hồi mãng về về, Kì Kì đi tới trạm tàu điện ngầm.
“Kì Kì…” Thước Nhạc vừa tới tàu điện ngầm liền thấy con của mình từ trên bước xuống.
“Ba ba…oa…” cậu bé thấy Thước Nhạc Khúc Phàm liền chạy tới, cuối cùng tìm được nơi giải tỏa sợ hãi.
Nhìn khuôn mặt kinh hoảng của con, Thước Nhạc đau lòng, từ nhỏ đến lớn Kì Kì chưa từng thế này, khiến cậu yêu thương.
Khúc Phàm thở phào nhẹ nhõm, sờ đầu Tiếu Tiếu, “Hu hu…lão ba…” cậu bé nhìn Khúc Phàm gọi, cực kì ủy khuất, đừng nói gì, an ủi con đi.
Tìm ở bờ sông Seine không thấy Kì Kì, hai người sốt ruột, nhưng Khúc Phàm rất nhanh bình tĩnh lại trấn an Thước Nhạc, lúc này phải bình tĩnh, bọn họ và con có cảm tứng về linh hồn, tuy sau khi sinh ra không còn mạnh như trước, nhưng vẫn có thể cảm giác được một ít, chí ít có thể cảm giác được hiện tại Kì Kì an toàn, hai người thậm chí cảm giác được cậu bé có chút hưng phấn.
Thước Nhạc nhanh chóng tìm chỗ không người đưa bọn nhỏ vào không gian. Lúc này những đứa còn lại không thể xảy ra chuyện gì.
Hai người tỉnh táo lại, cảm nhận được tâm tình của cậu bé, tìm một hồi lâu, rốt cục xác nhận được Kì Kì đi tàu điện ngầm, so với Khúc Phàm thì thần thức của Thước Nhạc mạnh hơn, vả lại cảm ứng giữa cậu và Kì Kì cũng mạnh hơn, trước đây chưa từng dùng thần thức cảm ứng, lúc này cậu biết Kì Kì đang theo ai đó, cậu cảm thụ được cảm xúc của Kì Kì, mãi tới khi hai người đàn ông bị nổ tung, Kì Kì quá mức sợ hãi, Thước Nhạc cũng bị ảnh hưởng cảm ứng mới ngừng, điều này khiến cậu rất lo lắng, cũng may vừa tới tàu điện ngầm thì gặp Kì Kì.
Kì Kì khóc mệt liền ngủ trong lòng Thước Nhạc, quấy một đêm, cậu bé có vẻ mệt mỏi.
Thước Nhạc nhìn con mình, cảm thấy vô cùng hối hận, nếu lúc đó phát hiện con mất tích liền dùng thần thức cảm ứng, có lẽ Kì Kì sẽ không bị hoảng sợ như vậy, nhưng cậu vì hoảng lên mà quên, cho nên bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Khúc Phàm tâm tình cũng không khác lắm, rất tệ, lúc làm việc anh cũng chưa từng thế này, giống như một người bình thường chạy tới chạy lui trong đám đông, hoàn toàn quên mình là một người tu luyện, quá lơi lỏng, chuyện này không thể lại xảy ra.
Hai người về khách sạn, Thước Nhạc trông Kì Kì cả đêm, sợ cậu bé lại biến mất. Sáng dậy mắt cậu đỏ cả lên.
Cậu bé dậy trễ, trạng thái vẫn chưa khôi phục.
Cả nhà đang ăn sáng, chuông cửa reo lên.
Khúc Phàm mở cửa, ngoài cửa là hai người Pháp, Khúc Phàm thấy hai người là cảnh sát, hôm qua có án mạng tại rừng Vincennes, là một vụ nổ bom, có vẻ nghiêm trọng, qua điều tra phát hiện một đứa bé đi theo gã đàn ông tóc vàng, có thể đã tận mắt thấy vụ nổ, cảnh sát tìm một buổi tối rốt cục tìm ra cậu bé, chỉ là kết quả không quá lý tưởng, tình huống của Khúc Phàm khiến họ phải thận trọng hơn.