*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm sau Thước Nhạc dậy sớm, bọn nhỏ chưa tỉnh, cậu nướng bánh mì, cắt chân giò hun khói, dọn dẹp nhà cửa.
Đồ đạc trong phòng cậu rất hài lòng, đều là do thợ thiết kế đặt, cậu đã xem hình qua mạng, nên giờ cũng không thấy xa lạ, trước khi qua cậu cũng mua không ít thứ, giờ lấy từ không gian ra, việc này tuy là việc nhỏ, nhưng Thước Nhạc làm rất vui vẻ, trước đây cậu chưa từng động vào việc nhà, tuy mẫu thân làm bác sĩ, thời gian đi làm bất ổn, nhưng chưa vào giờ khiến cha con Thước Nhạc động vào việc nhà, sau khi ở cùng Khúc Phàm, hai người đều là nam, nên đều không thành thạo, nhưng Thước Nhạc nguyện ý từ từ học, lúc đó cậu chỉ nghĩ Khúc Phàm làm việc cả ngày rất mệt mỏi, cậu muốn sau khi tan tầm anh có một hoàn cảnh nghỉ ngơi thoải mái, chăm sóc người khác là việc rất hạnh phúc, cậu nguyện ý làm những điều này vì anh, như kiểu Khúc Phàm không bao giờ để cậu rửa bát khi hai người ở cùng nhau, bọn họ đều nguyện ý làm những chuyện nhỏ này vì người kia. Rất hạnh phúc.
Quả Quả tuy không phải do cậu sinh, nhưng là người con đầu tiên của cậu, tình cảm của cả hai rất sâu, không cần ràng buộc về huyết thống, cậu rất yêu Quả Quả, tuy biết Quả Quả tới Pháp học là lựa chọn tốt nhất, nhưng không thể nhìn cậu bé lớn lên là tiếc nuối lớn nhất của cậu, điều duy nhất cậu có thể làm là tạo một hoàn cảnh tốt nhất cho Quả Quả, khiến cậu bé nhanh chóng thích nghi.
Thước Nhạc đang ngồi xổm trên thảm phần khách, “Ba ba…” Kì Kì rửa mặt xong liền nhảy vào người cậu, đè cậu ngã ra sau.
“Làm gì vội vàng vậy, con đánh răng chưa? Mặt chưa lau sạch kìa.” Ngồi chỉnh lại thảm, cảm thấy hình như hơi nhỏ, nhìn không khí khái.
“Con đánh rồi, ba xem.” Kì Kì nhe răng ra cho Thước Nhạc xem.
“Lão ba con đâu?” Thước Nhạc đứng lên, xếp thảm lại, đi mua cái khác thôi, cái này đặt ở tiểu sảnh.
Kì Kì dùng tay che miệng cười, răng cậu bé rụng rồi, khi cười lộ ra lỗ to, mỗi lần cười liền che miệng lại, không biết thành thói quen từ khi nào “Ha ha, đêm qua Phi Phi đái dầm, lão ba đang giặt ra giường.”
Thước Nhạc nghe vậy mặt liền cứng lại, tiểu từ này thật đúng là, ngày đầu tiên ở nước ngoài đã đái dầm, không tiền đồ. May là có đem giường nhỏ của Phi Phi sang, đệm chăn cũng là đồ dùng rồi, nếu không bị cậu bé đái lên giường mới thì thật đáng tiếc.
“Ba ba, chào buổi sáng.” Tiếu Tiếu ăn mặc chỉnh tề đi tới trước mặt Thước Nhạc.
Hôn trán Tiếu Tiếu, “Thế nào hôm qua con ngủ ngon không?”
Tiếu Tiếu mở to mắt mèo gật đầu. Thước Nhạc nhìn cậu bé mơ màng hiển nhiên là chưa tỉnh hẳn. “Ba ba, con cũng muốn.” Kì Kì bất mãn chỉ trán mình, cậu bé tới trước mà.
Cúi người hôn cậu bé “Được rồi nhóc con, nhanh đi ăn đi.”
Vào bếp, hâm sữa, cắt chân giò hun khói, chiên trứng, làm sa lát hoa quả. Khúc Phàm ôm Phi Phi ra. Đặc cậu bé lên ghế riêng. Thước Nhạc chuẩn bị một chai sữa bò cho cậu bé, cậu nhóc này có phúc, Thước Nhạc nuôi thả bò trên thảo nguyên trong không gian, không quản chúng, gần đây chúng sinh nghé, sữa bò chưa từng dứt, vì không có sữa mẹ, ba đứa nhỏ đều được nuôi như thế, lúc Kì Kì sinh ra, bọn họ tốn công rất nhiều, lúc đầu còn mua sữa bột, nhưng không yên tâm, Thước Nhạc cho cậu bé uống một tháng liền đổi thành sữa dê trong không gian, sợ con bị nóng, dùng nước hồ pha vào, Kì Kì không có phản ứng phụ nào, lại rất rắn chắc, sau đó Tiếu Tiếu sinh ra vào lúc Thước Nhạc đang thực tập, nửa năm đó mỗi ngày ở bệnh viện, rất bận rộn, Tiếu Tiếu thực ngoan, không gây vấn đề gì, nhưng từ sau khi sinh ra cơ thể có chút xấu, đã thế dinh dưỡng Tiếu Tiếu hấp thu phần lớn lại cung cấp cho đại não, cơ thể càng yếu đi, có lúc cũng bị cảm, điều đó chưa từng xảy ra với Kì Kì, thằng nhóc đó từ khi sinh ra thì chưa từng bị bệnh. Sau này theo lời khuyên của mẫu thân, cho cậu bé uống sữa bò, cậu không biết sữa bò bên ngoài bán thế nào, chí ít sữa bò trong không gian pha nước hồ vô cùng tốt, từ đó về sau Tiếu Tiếu cơ bản không còn bị bệnh. Cho nên mới nói cậu út trong nhà bọn họ có phúc, có ví dụ của hai người anh nên người nhà đều biết chăm sóc trẻ con như thế nào. Chí ít Thước Nhạc tích lũy kinh nghiệm rất nhiều.
Bọn nhỏ trong nhà ăn cơm đều rất ngoan, tuy không có ăn không nói, nhưng tuyệt đối nếu có đồ trong miệng sẽ không nói, lễ nghi ăn uống cũng không tệ, tuy còn nhỏ nhưng không bao giờ gây ra tiếng va chạm bát đũa, thực an tĩnh, cũng sẽ không để thừa cơm. Về điểm này Thước Nhạc phi thường chú ý, trẻ con cần hoạt bát nhưng lễ nghi nhất định phải tuân thủ, cậu muốn bọn nhỏ tương lai có thể tôn trọng và kiềm chế chính mình, trở thành người có lý tưởng, cậu không muốn vì sống trong điều kiện tốt khiến bọn nhỏ trở thành người phóng túng, đó cũng là lý do Thước Nhạc không để cha mẹ nuôi bọn nhỏ, người lớn tuổi rất cưng chiều đời thứ ba. Như đối với Quả Quả, Thước Nhạc chưa bao giờ trông cậy cậu bé sẽ có thành tựu gì trong hội họa, dù sao nghệ thuật không phải nơi nếu bạn có tài bạn nhất định sẽ thành công, rất nhiều nghệ sĩ sau khi qua đời mới được mọi người công nhận, nhưng Thước Nhạc muốn cậu bé cố gắng vì lý tưởng của mình, mà điều duy nhất cậu có thể làm đó là khiến cậu bé không bị ngoại vật trở ngại trên con đường thực hiện lý tưởng.
Ăn sáng xong, Thước Nhạc nghĩ là ngày đầu tiền, nên cùng Khúc Phàm dẫn bọn nhỏ đi dạo xung quanh, chủ yếu là đi Quảng trường Charles-de-Gaulle và Khải Hoàn Môn, đi trên đường phố Paris cảm giác dường như tùy ý đều có thể thấy kiến trúc cổ, Paris quả là cung điện của nghệ thuật, không chỗ nào không có vẻ đẹp, Quả Quả và Kì Kì hai người cầm máy ảnh chụp, Quả Quả thích chụp hoa văn chạm khắc trên kiến trúc, hoặc là toàn cảnh, cậu bé hoàn toàn đắm chìm trong không khí nghệ thuật, có vẻ trầm tĩnh hơn, nhưng Thước Nhạc nhìn ra sự hưng phấn và mong chờ tỏa ra trong mắt cậu bé. Kì Kì thì thích chụp người hơn, nhất là du khách từ khắp nơi trên thế giới ở quảng trường, thấy ai đẹp thậm chí còn tới trước mặt nói vài câu tiếng anh, hoặc là tiếng pháp, nhưng không quá thạo. Tiếu Tiếu đeo máy ảnh trên cổ, cầm sách và bản đồ trên tay, trên đó ghi thông tin, phần lớn là hình ảnh và giới thiệu ghi chú, Thước Nhạc nhìn thấy thực dầy. Chỉ về quảng trường đã bốn năm trang, cậu bé còn ghi lại sửa chữa trên hình ảnh, thấy chỗ nào cần thiết thì chụp vài bức. Phỏng chừng về nhà sẽ cẩn thận sắp xếp lại. Khúc Phàm cũng cầm máy ảnh chụp Thước Nhạc và bọn nhỏ.
Trước khi đi Paris Thước Nhạc đều chuẩn bị đồ du lịch cho bọn nhỏ, khiến bọn nhỏ tự cầm, ngoại trừ Quả Quả thì Kì Kì Tiếu Tiếu đều có không gian, Thước Nhạc không quản bọn nhỏ sắp xếp không gian của chúng như thế nào, nhưng Thước Nhạc đã dùng thần thức xem qua, đều rất đặc trưng, không gian của Kì Kì phần lớn trồng dược liệu, tuy không rất hợp quy tắc, nhưng thực vật đều mọc tốt, phần còn lại dựng một hang ổ nhỏ, dù sao tinh thần lực của cậu bé còn ít, không thể làm quá nhiều việc, nhưng cậu bé có cách của mình, lấy không ít gỗ từ không gian của cậu, sau đó xếp gỗ, rồi nhờ Lâm thúc giúp làm từng khối gỗ lớn, sau đó dựng lên, nhìn cũng khá đẹp, bệ lại rất lớn, coi như là rắn chắc, cậu bé để đồ của mình trong đó. Không gian của Tiếu Tiếu thì trông cây ăn quả ở biên giới, chính giữa được cậu bé dùng tấm ván gỗ lót phẳng, phía trên đặt kệ sách tham khảo, toàn bộ thành một chỗ chứa sách. Lấy một cái bác cổ từ chỗ Thước Nhạc, đồ quý giá phóng lên đó.
Cả nhà bọn họ thực nổi bật trong số du khách trên quảng trường, Khúc Phàm và Thước Nhạc là hai loại hình tuấn mỹ khác nhau, ba đứa nhỏ cũng thừa hưởng gien tốt, phi thường đáng yêu, Quả Quả giống mẹ cậu bé, còn nhỏ đã mang vẻ nho nhã. Quả Quả và Tiếu Tiếu còn đỡ, Kì Kì lại cực kì hoạt bát, không sợ người lạ, tiếng anh cũng tàm tạm, gặp phải khó khăn khi nói tiếng pháp cũng vừa nói vừa khoa tay múa chân, ai cũng có thể nói chuyện cùng.
Thước Nhạc đứng bên cạnh Khúc Phàm “Sau này có thời gian thì dẫn bọn nhỏ đi chơi vài lần, bọn chúng tiếp xúc quá ít người.”
“Em nói đúng.” Dù bận thế nào cũng phải bớt thời gian ra.
Dạo quảng trường xong, cả nhà quay về, đã hẹn với Will, buổi tối mời anh và vợ con gái ăn, làm đáp tạ.
Về đến nhà, Thước Nhạc dọn đồ ăn, ăn đơn giản chút, sau đó cùng Khúc Phàm vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối, bọn nhỏ ngồi xem lại hình chụp lúc sáng trong phòng khách, sau đó ghi nhật ký.
Bữa tối rất phong phú, hai người bao bốn loại sủi cao, cái này là sở trường của Khúc Phàm, Thước Nhạc làm sườn chua ngọt
(1), lươn hầm
(2), thịt xào sợi
(3), đậu hủ cay
(4), gà hầm mè
(5), rau xào ba loại
(6), bò xào măng
(7), canh hạt ngân hạnh và rau
(8)
(tên này là mình tự đặt nên đề nghị mọi người coi hình để biết rõ). Bàn đồ ăn này khiến cậu tốn không ít tâm tư, tài liệu trong đó trừ thịt heo toàn bộ đều là trong không gian, hương vị đương nhiên không tệ, hai vợ chồng Will khen không dứt miệng, có điều dùng đũa không dễ, vợ của Will – Lisa là một phụ nữ Pháp thoải mái, thực xinh đẹp, con gái của hai người năm nay hai tuổi, rất đáng yêu, Thước Nhạc cực kỳ thích. Lisa không hề kỳ thị tình cảm của hai người, biểu hiện rất bình thường, cũng rất thích bọn nhỏ, nói muốn cùng Thước Nhạc Khúc Phàm đi mua đồ, cô rất thông thuộc từng góc ở Paris, chắc chắn có thể giúp họ mua được đồ chất lượng tốt mà giá cả vừa phải. Điều này khiến Thước Nhạc rất vui, không biết phải cảm tạ hai vợ chồng như thế nào.
Lisa là người rất nhanh nhẹn, hôm sau liền tới, vì có Lisa nên không thể đưa bọn nhỏ vào không gian, chỉ có thể để Khúc Phàm dẫn bọn nhỏ đi chơi, Thước Nhạc cùng Lisa đi mua đồ, Thước Nhạc trong lòng cảm thấy hài lòng, cái gì cần mua đều mua đủ, bọn họ có thể yên tâm mà chơi.
Nhìn danh sách mua sắm, Lisa dẫn Thước Nhạc tới một cửa hàng, rất may là cửa hàng có dịch vụ đưa hàng tới tận nhà, nếu không không thể không gian thì thật đúng là không có cách nào đem về.
Đi tròn một ngày, đồ mua đủ. Về nhà nằm lên sô pha không còn muốn động, bọn nhỏ ở bên cạnh bưng trà rót nước, Thước Nhạc cảm thấy phụ nữ thật thần kỳ, Lisa tinh thần nhìn vẫn còn rất tốt, song giờ nhìn đồ xếp ở phòng khách, Thước Nhạc thở phào nhẹ nhõm, mai vẫn phải cùng Khúc Phàm đi một lần nữa, lúc đi dạo phố xem trọng rất nhiều thứ, chuẩn bị qua mua, đem về nước, có không gian thực tốt, không cần nộp thuế.
Mua sắm hết hai ngày, phòng ở sắp xếp xong, đồ đạc đều đủ hết, chỉ chờ Quả Quả khai giảng là có thể ở, thả tâm người một nhà bắt đầu du lịch Paris, nhà thờ đức bà, cung điện Louvre, sông Seine, nơi nào cũng lưu lại dấu chân của bọn họ, vì khẳng định còn quay lại nên bọn họ không vội tham quan hết, mà chỉ từ từ đi, thực ra bọn họ càng hưởng thụ cảm giác đi lại trên đường phố Paris, cảm thụ nhân văn trong cảnh quan, thể nghiệm cuộc sống của người Paris.
Từ lúc bắt đầu du ngoạn, Thước Nhạc không làm cơm ở nhà nữa, mỗi ngày dựa trên thông tin về mỹ thực, thử từng món ăn ở Pháp. Có hương vị tuyệt vời, có hương vị không quen. Ăn ốc sen gan ngỗng, trứng cá muối vân vân, bọn nhỏ cũng rất thích, Thước Nhạc đột nhiên có sở thích mua sắm, mua rất nhiều đặc sản Pháp đặt trong không gian, như ốc sên Pháp, đặt nuôi trong không gian, sau này muốn ăn cũng dễ dàng, gan ngỗng, được mệnh danh là “Vua thực phẩm thế giới xanh”, giảm lượng cholesterol, giảm mỡ trong máu, làm mềm huyết quản, chậm lão hóa, gan ngỗng Pháp rất nổi tiếng, nhưng phương pháp chăn nuôi có chút không nhân đạo, song mọi người vẫn rất yêu thích. Mua không ít gan ngỗng muối và sản phẩm từ gan ngỗng, về phần trứng cá muối thì chỉ mua thành phẩm, Thước Nhạc trong lòng nghĩ tới cá trong không gian, nhưng trứng cá muối loại Beluga, Oscietra và Sevruga khá thưa thớt, muốn nuôi, e là không dễ, chỉ có thể xem cơ duyên. Đồ ăn ngon rất nhiều, khiến mọi người mỗi ngày đều ăn những thứ khác nhau, cuối cùng là pho mát, bánh mì, cà phê, rượu vang gì đó đều mua rất nhiều, đương nhiên không thể quên phương pháp chế biến, cậu còn muốn tự mình chế tác. Cuối cùng Thước Nhạc cảm thấy như mình đi Pháp là để mua đồ vậy, bọn họ sắp trở thành cuồng mua sắm rồi, thực ra điều thu hoạch lớn nhất không phải những thứ này, mà là nấm cục, loại nấm này rất đắt, giá đắt như vàng, bọn họ dẫn mấy đứa nhỏ đi ăn nấm cục một lần, chỉ một chút, giá lại khiến Thước Nhạc thực đau lòng, lúc gặp phải một nhà bán nấm cục, giá lại khiến cậu cứng lưỡi, nhưng Thước Nhạc phát hiện vì muốn giữ nấm còn tươi, bên ngoài vẫn giữ lại bùn đất, Thước Nhạc suy nghĩ rốt cục quyết định mua nấm cục trắng Italia và nấm cục đen Pháp. Về nhà liền đặt chúng vào không gian chôn dưới tàng cây. Không biết có thể sống không, mong không gian lại thể hiện sự thần kỳ của nó.
Ăn xong mỹ thực ở Paris, lúc này cuộc du lịch sắp kết thúc, tuy còn nhiều nơi chưa đi, nhưng sau này còn nhiều cơ hội, không cần gấp, bọn họ chụp rất nhiều hình, trước khi đi bọn họ còn một chỗ phải du ngoạn, là sông Seine, ở nhà có thể thấy sông Seine, mấy ngày này chỗ nào cũng đi, lại không chèo thuyền trên sông Seine, ở gần, nên không gấp, lần này bọn họ ngồi thuyền ngắm cảnh sông Seine, cảnh sắc ven bờ thực sự khiến người ta mê muội, xuống thuyền, Thước Nhạc cảm thấy còn tiếc nuối, “Thực sự là đẹp, Quả Quả sau này phải thường tới, dùng bút của con ghi lại cảnh sắc mỹ lệ này.”
“Dạ, giờ con đã rất muốn rồi.” Quả Quả vẻ mặt hưng phấn.
Khúc Phàm cười vỗ vai Quả Quả, “Được rồi, sau này còn nhiều cơ hội, chúng ta rời thuyền trước đã.”
Thước Nhạc nhìn dòng người rời thuyền rất nhiều, “Anh nhìn Kì Kì và Tiếu Tiếu đi, cẩn thận lạc. A! Kì Kì đâu?” Nhìn xung quanh không thấy Kì Kì.
Khúc Phàm cũng vội tìm “Vừa rồi còn ở đây mà.” Nhìn dòng người rời thuyền, có khi nào bị dẫn theo xuống rồi không.
Thước Nhạc ôm Phi Phi, cầm tay Tiếu Tiếu lo lắng nhìn dòng người rời thuyền. Cậu bé quá nhỏ không thể thấy.
“Em dẫn con lên trên đi, anh tìm thử.” Khúc Phàm nói xong liền đi xuống miệng gọi tên Kì Kì.
Thước Nhạc dẫn ba đứa nhỏ lên thuyền, nhìn Khúc Phàm tìm xung quanh, nhân viên trên thuyền cũng biết bọn họ thiếu một đứa bé, cùng giúp tìm trên thuyền dưới thuyền.
Qua nửa tiếng đồng hồ, Kì Kì vẫn không thấy bóng dáng, Thước Nhạc lúc này thập phần hối hận vì chưa làm xong vòng trang sức gắn cánh hoa sen để đeo trên người bọn nhỏ, giờ cậu không biết Kì Kì có nguy hiểm gì không.
Một tiếng, hai tiếng, Kì Kì mất tích tại bờ sông Seine.
sườn chua ngọt
lươn hầm
thịt xào sợi
đậu hủ cay
gà hầm mè
rau xào ba loại
bò xào măng
canh hạt ngân hạnh và rau