Thước Nhạc nhịn sự nghi hoặc trong lòng xuống, cười nói với bảo bối “Mắt con rất đẹp, Tiếu Tiếu không phải quái thú đâu.”
Tròng mắt dựng thành một đường thẳng từ từ tròn lại, lộ ra con ngươi đen ánh xanh, lóe lên rất đẹp, Tiếu Tiếu bực tức nói “Tiếu Tiếu mọc mắt mèo rồi, không phải quái thú sao? Mắt người không giống thế này. Mắt của Tiếu Tiếu trước đây cũng không thế này.” Mắt Tiếu Tiếu ngấn nước như muốn khóc, tuy hiểu chuyện sớm, nhưng tuổi mụ của Tiếu Tiếu cũng chỉ mới mười bốn, vẫn còn là một đứa trẻ.
Thước Nhạc ôm cậu bé vào lòng “Cục cưng ngoan, Tiếu Tiếu nhà chúng ta không phải quái thú nha, chỉ là ánh mắt của Tiếu Tiếu thay đổi một chút thôi, không có gì nghiêm trọng, vả lại cho dù Tiếu Tiếu biến thành bộ dạng gì, ba ba và mọi người trong nhà vẫn rất yêu con. Con nhìn các anh đều đang rất lo cho con nha, Tiếu Tiếu giờ cũng rất đáng yêu mà. Tất cả mọi người đều rất thích.”
Tiếu Tiếu vùi vào lòng Thước Nhạc, cẩn thận nhìn hai anh trai, Quả Quả và Kì Kì miệng cười toe toét, cố gắng thể hiện tình yêu của mình, đầu liên tục gật gật, thoạt nhìn rất buồn cười.
Thấy Tiếu Tiếu rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, Thước Nhạc thở phào nhẹ nhõm, “Nhìn Tiếu Tiếu khóc như mèo mướp này. Để anh Quả Quả dẫn con đi rửa mặt được không.”
Cậu bé xấu hổ nói nhỏ “Tiếu Tiếu có thể tự đi.” Nói xong liền cọ cọ bước xuống khỏi người Thước Nhạc, đi về phía nhà vệ sinh. Quả Quả vội đuổi theo.
Giữ lại Kì Kì đang muốn chạy theo, “Nói đi, có phải con đưa hạt châu cho Tiếu Tiếu không.” Việc này không cần suy nghĩ nhiều, mấy đứa nhỏ trong nhà tuy có khác những đứa trẻ bình thường, nhưng chỉ là một chút khác biệt, như Kì Kì có thể tương tác với thực vật, Phi Phi có thể bay, sự khác biệt của Tiếu Tiếu chính là trí lực, ngoài ra những mặt khác đều rất bình thường, cho dù từ khi sinh ra đã uống nước hồ, những chỗ khác cũng không có gì thay đổi. Kỳ thực Thước Nhạc đã quan sát bọn nhỏ rất kỹ, có lẽ vì mang thai một cách thần kỳ, nước hồ không có quá nhiều tác dụng với bọn nhỏ, về điểm này, nhìn vào không gian tùy thân của bọn chúng thì biết, Kì Kì nhiều lắm cũng chỉ chưa được hai mẫu, khoảng một nghìn mét vuông, Tiếu Tiếu còn chưa đến một mẫu, tăng trưởng siêu chậm, lần thay đổi này của Tiếu Tiếu không thể không khiến Thước Nhạc hoài nghi đến hạt châu trên tay Kì Kì, biết tác dụng của hạt châu đó, Thước Nhạc cũng nghiên cứu, đồng thời dùng thần thức thấy bên trong có hai trận pháp, Thước Nhạc ghi nhớ chúng, chỉ có điều giờ cậu chưa nghiên cứu làm thế nào khắc trận pháp, dù đã có manh mối, nhưng vì chuyện tu luyện của Khúc Phàm, cộng thêm vụ thực vật, nhiều chuyện ập tới, đành phải để đó. Hạt châu cũng giao cho Kì Kì, dù sao thứ này không có hại với câu bé, còn có thể giúp tăng dị năng của cậu bé, Thước Nhạc không ngăn cản, năng lực càng mạnh càng an toàn, về điểm này thì cậu và Khúc Phàm đều nhất trí, đừng nghĩ Thước Nhạc không có mong muốn mình trở nên mạnh hơn, cậu có tu luyện cũng chỉ là hứng thú nhất thời. Nhưng đối với con mình, con ước gì bọn chúng đều là siêu nhân. Càng lợi hại càng an toàn. Không có nguyên nhân con mắt của Tiếu Tiếu sẽ không xảy ra biến hóa, Tiếu Tiếu lại không đi đâu, việc này chỉ có thể là do Kì Kì.
Kì Kì đảo mắt nhìn quanh, cười lấy lòng, “Ha ha, ba ba, việc này không thể trách con, là do Tiếu Tiếu muốn nghiên cứu hiện tượng siêu tự nhiên, con mới đưa hạt châu cho em. Con nói thật.”
Thước Nhạc nhìn Kì Kì càng nói càng lém lỉnh “Con thực sự không có ý khác sao.”
Kì Kì chớp chớp cặp mắt to của mình, cọ vào người Thước Nhạc, làm nũng “Ba ba… Kì Kì cũng chỉ muốn em trai có thể thở trong nước như Kì Kì thôi. Thật.” Vui vẻ một mình không bằng tất cả cùng vui, lúc đầu muốn để Tiếu Tiếu và anh Quả Quả đều thở dưới nước như mình, vậy thì mọi người có thể cùng nhau mạo hiểm rồi, nhưng vì sao mắt Tiếu Tiếu lại biến thành mắt mèo? Thực kì lạ.
Thước Nhạc gõ nhẹ đầu Kì Kì, việc này không biết nói thế nào, là nên biểu dương tinh thần anh em của Kì Kì sao. Thôi vậy, kiểm tra ánh mắt của Tiếu Tiếu trước đã, có điều phải tịch thu hạt châu trước.
Dẫn mấy đứa nhỏ ăn sáng, Thước Nhạc ôm Tiếu Tiếu tới bệnh viện, vào khoa mắt, nói với bác sĩ Trương một tiếng, vì thường dẫn Tiếu Tiếu tới kiểm tra, bác sĩ Trương cũng không hoài nghi, dù sao cũng sắp tết rồi, khoa mắt không quá bận, nhưng buổi sáng cũng có vài người tới làm kiểm tra. Dù sao Thước Nhạc có thể tự kiểm tra, không cần phiền tới bọn họ, nói vài câu rồi mặc cậu tùy ý.
Thước Nhạc kiểm tra ánh mắt của Tiếu Tiếu trong phòng tối, kết quả kiểm tra khiến Thước Nhạc rất kinh ngạc, góc khuất của Tiếu Tiếu là trong suốt, trạng thái rất tốt, thực tế trước đây mắt Tiếu Tiếu có tính cận bẩm sinh, có xu hướng phát triển thành nhược thị, vả lại cậu bé còn dùng mắt quá độ, nên vẫn mang mắt kính, chủ yếu là giúp cậu bé làm thẳng thị lực. Giờ lại bình thường, đáy mắt không có một biểu hiện bệnh nào, nhưng Thước Nhạc phát hiện phía phải võng mạt của Tiếu Tiếu có một tầng lá mỏng, chưa phát dục hoàn toàn, nhưng đã nhìn ra hình dạng lá mỏng phản quang, tin chắc không bao lâu, khi tầng lá mỏng này phát triển hoàn toàn, phản quan sẽ càng mạnh.
Thước Nhạc lại làm một loạt xét nghiệm, một ít bệnh trạng trước giờ cũng khỏi, thị lực 1.0 so với đồng lứa còn phát dục sớm hơn, ngoài ra, Tiếu Tiếu phản ứng với ánh sáng rất mạnh, chiếu ánh sáng vào con mắt của cậu sẽ kéo thành một đường thẳng, thị lực trong tối tăng cường. Nhưng qua kiểm tra Thước Nhạc phát hiện phản ứng của Tiếu Tiếu với màu đỏ yếu bớt, tuy chưa đến nỗi mù màu đỏ, nhưng, cảm ứng với màu đỏ biến yếu, lúc nhìn tranh những hình ảnh màu đỏ cậu bé đều nhìn không rõ lắm, phải nhìn một hồi mới thấy.
Tất cả dấu hiệu cho thấy con mắt của Tiếu Tiếu quả thực phát triển giống như mắt mèo, nhưng còn một ít đặc trưng của mắt mèo, kết quả kiểm nghiệm khiến Thước Nhạc an lòng, dù có chút mù màu, nhưng không quá nặng, có lẽ là do tế bào lam lục tăng mạnh, dù sao tế bào đỏ cũng không giảm, không có gì ảnh hưởng, vả lại thị lực của Tiếu Tiếu phát dục bình thường, sau này không cần lo sẽ bị cận. Phiền não duy nhất là ánh sáng quá mạnh, mắt sẽ dựng thẳng lên, phải sắm một kính râm cho bảo bối, đương nhiên ở nhà không cần, cục cưng nhà bọn họ như vậy cũng rất đáng yêu.
Rời bệnh viện, giải quyết xong gánh nặng một lớn một nhỏ đều hưng phấn đi đến tiệm kính, chọn kính râm, kính râm cho con nít cũng rất nhiều, màu nào cũng có, nhưng chất liệu có vẻ không tốt, chất lượng tốt thì lại hơi to, đi ba cửa hàng, mới chọn được. Không chọn thuần đen, mà là đỏ nhạt, ánh sáng qua thấu kính sẽ yếu bớt, không làm ánh mắt cậu bé thay đổi, vả lại màu đỏ cảm ứng yếu, sẽ không khiến cậu bé nhìn màu sắc bên ngoài thay đổi nhiều. Tuy rằng kính râm dên cũng vậy, nhưng, con ngươi của Tiếu Tiếu sẽ biến lớn, laau ngày sẽ gây mỏi mắt. Đương nhiên để cậu bé không quá đơn điệu, mỗi màu Thước Nhạc đều mua một cái.
Quay về tứ hợp viện, Khúc Phàm bọn họ đã về, mấy người Bàn Tử cũng tới. Lần này than lò đặt ở khu đất trống tiền viện, mùa đông rồi, lá cây trong viện đều rụng, nhìn có chút vắng vẻ, đặt nồi lên bếp lò, thịt bên trong tỏa mùi.
“Dẫn Tiếu Tiếu đi đâu vậy. Sao lại cho con mang kính râm?” Khúc Phàm thấy hai người vào viện, đi tới ôm Tiếu Tiếu. Thước Nhạc lo lắng tâm tình của Tiếu Tiếu, cả chiều đều ôm cậu bé, đi một đường, giờ cũng có chút mệt mỏi.
Vỗ vỗ đầu Tiếu Tiếu, “Tiếu Tiếu đi tìm các anh chơi đi.”
Nhìn Tiếu Tiếu vui vẻ chạy tới chỗ Quả Quả, ba tiểu quỷ đứng cách nồi không xa. Ánh mắt trông mong nhìn thịt bên trong, tuy không đến mức thèm thịt, nhưng mà thật sự là rất thơm, rất muốn cầm một khúc xương gặm nha.
Tiến tới trước mặt Khúc Phàm nói nhỏ với anh về chuyện của Tiếu Tiếu.
Khúc Phàm nhíu mày “Kì Kì thẳng nhóc lì lợm này, nên dạy dỗ rồi. Không hiểu chuyện. Toàn gây sự.”
Thước Nhạc liếc anh nói “Anh toàn nói thế, có lần nào hạ thủ được sao, không nói cái khác, bữa nào anh có thời gian thử nhìn trận pháp trong hạt châu đi, em đã vẽ ra, nhưng em chỉ có thể dùng thần thức vẽ một nửa, vả lại cũng không thể vẽ trên vật môi giới, anh dùng chân nguyên lực thử một lần. Có lẽ hữu dụng.”
Khúc Phàm cười “Ừ, qua tết, anh liền nghiên cứu.” Nghiêng người về phía trước, cười xấu xa nói “Anh dạy dỗ con không được, chẳng lẽ anh dạy dỗ em không được sao. Chờ buổi tối.” Hôn mạnh Thước Nhạc một cái, xoay người đi về phía bọn nhỏ.
Thước Nhạc cắn môi dưới, “Người này…thực không biết xấu hổ.”