Vừa về được ba ngày, ba Khúc vốn không có thời gian ôn chuyện với họ hàng, một là bận chuyện thu hoạch mùa vụ, hai là chuyện phần mộ có chút phiền phức.
Cũng không phải không đổi môn phú không thiên phần*, tuy rằng chỉ là tục ngữ, mê tín mà thôi nhưng mọi người ở đây vẫn rất tin. Trước đó ba Khúc cũng không tin tưởng những điều này, nhưng biết không gian của Thước Nhạc, trên thế gian này còn có tu chân, ông đối việc này đã không còn không lo nghĩ gì, cho nên mọi chuyện đều rất cẩn thận.
*không đổi môn phú không thiên phần(不改门富不迁坟)
: ta tra trên baidu thì có nhiều cách hiểu về nó quá, nhưng chung chung thì kiểu để không thay đổi sự giàu có, sung túc, hướng đi của những thứ đó… thì không nên thay đổi phần mộ tổ tiên, cũng như ở bên mình nếu phần mộ không yên sẽ ảnh hưởng đến con cháu nên phải đổi hoặc nếu tùy tiện thay đổi thì có thể sẽ bị ảnh hưởng xấu vậy; cho nên, nếu thay đổi phần mộ thì phải hết sức cẩn thận.
Ngày hôm sau, Thước Nhạc cho đám nhỏ theo con trai Chí Dũng đi chơi, Miu Miu cũng giao cho Quả Quả bế theo cùng, rồi lên núi với ba Khúc.
Phía này của họ không quản lý nghiêm ngặt với chuyện thổ táng, phần mộ lựa chọn cũng rất cẩn thận, trước đó chú hai và chú ba tìm người xem mấy chỗ, lần này thực tế chỉ để ba Khúc quyết định thôi.
Tài liệu trong đầu về phương diện này không thiếu, những trận pháp ngũ hành, sinh vượng… đều có rất nhiều. Thực tế cho dù không còn chỗ tốt, cũng có thể giải quyết bằng trận pháp. Cho dù đây chưa hẳn đã có tác dụng, cậu với Khúc Phàm cũng đã bàn bạc rồi, bố trí xong xuôi những trận pháp này, làm tâm cầu an.
Nơi họ chọn rất tốt. Dựa theo thầy phong thủy nói thì đây là một chỗ phong thủy bảo. Thước Nhạc và Khúc Phàm không thấy gì cả, hai người cũng không hiểu chuyện này, chỉ theo ngũ hành xem xét, nơi này thiếu kim, chuyện này hơi không tốt, ba cha con nhà họ Khúc đều mệnh chủ kim, nơi này có chút khiếm khuyết.
Hai người trở về nghiên cứu một tối, lập một đại trận trong đất, trận lưu kim bắt đầu còn thêm trận ngũ hành hộ linh. Có hai trận pháp này, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Trận ngũ hành hộ linh, bản thân nó đã là bảo trận phong thủy, cho dù nằm trong trận hung bài cũng có thể bách tà bất xâm, linh khí vận chuyển không nghỉ. Trận lưu kim bắt đầu cũng được tạo ra chuyên dùng cho người mệnh kim, nói cũng lạ, cha con họ Khúc đều là mệnh kim, trong đám nhỏ nhà họ, Gia Gia, Kỳ Kỳ, Phi Phi cũng là mệnh kim, tuy rằng chuyện phong thủy khó nói, đối với người tu hành cũng không quá ảnh hưởng nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.
Buổi tối, hai người lặng lẽ đi lên núi, trận pháp được đặt dưới lòng đất năm mươi mét, mắt trận dùng một trăm linh tám khối thanh ngọc, trận pháp vận chuyển sẽ tự động hấp thu linh khí gắn bó lại, trừ phi có người lấy đi mắt trận thanh ngọc bên dưới nếu không trận pháp sẽ không bị phá hỏng. Đoán rằng cũng chẳng ai lại làm loại chuyện này.
Sau khi bố trí xong, hai người nhìn thử, phạm vi trận pháp này có hơi lớn. Nơi này chỉ sợ sẽ trở thành nơi phong thủy vượng, cũng không biết có thể thu hút hậu nhân tới không.
Chuyện thiên phần được tiến hành vào ngày mùng hai, mẹ Khúc tối hôm đó đã tới. Ngày mùng một, em họ bên ngoại Khúc Phàm kết hôn, mẹ Khúc và mẹ Thước trước đó cùng tới phía Nam, ngồi máy bay nửa đêm mới tới được. Như vậy, chuyện bái tế được tiến hành vào ngày mùng ba.
Bái tế xong, chuyện chính của chuyến đi lần này đã xong. Thu hoạch vụ thu cũng kết thúc, chiều đến đặt mua chút thức ăn ở nhà ông hai, người họ Khúc lần đầu ngồi cùng mâm ăn bữa cơm.
Ông của Khúc Phàm là con lớn trong nhà, anh em có cả thảy bốn người, ba người còn sống đều có mặt, chính là ông hai, ông ba và ông út vừa từ ngoài về.
Ông Khúc Phàm qua đời sớm, chỉ để lại một người con là cha Khúc, ông hai có ba con trai, ông út có hai con trai, lão gia có hai con trai, ba Khúc đứng thứ tư, bên trên còn có con cả, con hai của ông hai và con ba nhà ông ba, bên dưới là con thứ năm nhà ông ba, con thứ sáu nhà ông hai và con thứ bảy, thứ tám nhà ông út. Ông hai còn có hai cô con gái, ông ba có ba cô, ông út có một, con gái không được tính trong thứ tự con cháu. Ông Khúc Phàm số khổ, kết hôn sáu năm mới có ba Khúc, sau lại bị bệnh cấp tính mà ra đi, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, cuộc sống rất khó khăn.
Ba Khúc rời nhà nhiều năm, bặt vô âm tín, ai cũng không ngờ ông lại thành công, giờ những người già ngồi cạnh nhau, trong lòng rất vui mừng, năm đó nhà nhà đều bần cùng, trong nhà cũng nhiều con, nhà mình còn hàng ngày không lo bụng được, nào có cách lo cả cho ông. Sau đó khấm khá lên, bọn họ vẫn luôn nhắc tới, nhưng lại không có chút tin tức nào, muốn tìm cũng không tìm được. Tám chín năm trước từ người khác biết được tin tức, biết cuộc sống của ông rất tốt, là ông chủ lớn rồi, bọn họ cũng đâu có mặt mũi đi tìm đâu. Hiện tại, cuối cùng cũng đoàn viên.
Nhìn gia đình người ta kìa, cũng coi như khấm khá.
Uống chút rượu, nói lại chút chuyện ngày trước, ba Khúc cũng hiểu được mình trước kia có quá nhiều oán hận, sau khi rời khỏi bốn mươi năm, vứt bỏ thân tình, trong lòng vẫn luôn nghẹn ngào, hôm nay cuối cùng cũng khoan khoái, không nhịn được mà rơi lệ trên bàn cơm.
Lúc ăn cơm, dựa theo bối phận chia làm mấy mâm, đồng lứa với ba Khúc thêm ông hai, ông ba và ông út lập hai bàn, trên kháng dưới kháng. Mấy cô, dượng cũng đến, đầy cả phòng. Đồng lứa với Khúc Phàm lập mấy bàn ở Tây Sương phòng, người trẻ tuổi nói chuyện với nhau tất nhiên không nói chuyện quá khứ, đều nói về chuyện bên ngoài là nhiều.
Thước Nhạc có vẻ thân với Chí Cương, Chí Dũng, Chí Cường, ngoài ra còn có Chí Kiệt, Chí Hải nhà ông ba, anh họ bên ngoại Vương Thụ của nhà cô cả. Chí Kiệt năm nay hai mươi tư, làm công trong một tiệm sữa chữa ô tô ở Cáp thị, thu nhập hàng năm cũng khá cao. Chí Hải hai mươi mốt tuổi, hiện tại là sinh viên năm hai của Cáp đại. Anh họ Vương Thụ năm nay ba mươi chín, ở nông thôn cách nơi này không xa, cũng là nông dân, không ra ngoài làm công, hàng năm nuôi lợn, nuôi bò, cuộc sống cũng khá tốt, là một người rất hay thẹn thùng. Những anh em khác trong nhà còn nhiều nữa, nhưng đều ra ngoài làm công, không về.
Đám nhỏ ngồi trên kháng, giờ ở nông thôn cũng mỗi nhà một con, nơi này kế hoạch hóa gia đình tuy rằng không quá nghiêm nhưng trong nhà mấy anh em cũng chỉ có anh Chí Dũng có hai đứa, bởi vậy, đám nhóc nhà Thước Nhạc càng thêm nổi bật. Bên phía đại phòng thì đám con cháu có vẻ nhiều hơn.
Kỳ thật, trước đó Thước Nhạc và Khúc Phàm nằm giường nói chuyện, nghĩ tới họ hàng họ Khúc sẽ như thế nào, ba Khúc cho tới giờ chưa từng nói qua chuyện này, Khúc Phàm cũng không quá hiểu, hai người trước đó cũng đoán tốt tốt xấu xấu, mà giờ xem ra cũng không tệ lắm. Ít nhất những họ hàng này đều rất ngay thẳng, có lẽ trong gien di truyền của họ Khúc có lẫn tính cách này, hàm hậu tựa như Chí Dũng, Chí Cường, thông minh như Chí Cương, Khúc Bình, cũng không có ai quá đáng cả. Sống chung rất hòa thuận. Như vậy, qua vài ngày, quan hệ lẫn nhau cũng trở nên thân thiết nhiều.
“Sáng mai chúng ta vào núi, buổi tối ngủ lại trong núi, tối ngày hôm sau sẽ về.” Chí Cương nói kế hoạch trên bàn cơm.
“Buổi tối có chỗ ngủ lại trong núi không, cần lều trại không?” Khúc Bình uống ngụm rượu hỏi.
“Không cần, trên núi có căn nhà gỗ, trước đây chuẩn bị cho thợ săn vào núi, hiện tại tuy rằng cấm săn bắn, nhưng hàng năm vẫn có người lên núi hái thổ sản, tối sẽ ở lại đó, được chuẩn bị tốt lắm.”
“Ba ba, bọn con cũng đi…” Kỳ Kỳ, Phi Phi vừa ăn cơm xong, xuống kháng thì nghe bên này thảo luận chuyện lên núi.
“Các cháu không thể đi, trong núi nguy hiểm lắm, có sói đó.” Chí Cường uống đỏ cả mặt, choáng choáng nói.
“Bọn cháu không có sợ đâu ý.” Kỳ Kỳ kéo kéo tay Thước Nhạc, tựa lên người cậu, dán chặt lên đó.
Thấy Quả Quả và Gia Gia cũng mang vẻ mong đợi, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tiếu Tiếu, thằng nhỏ đẩy kính mắt, đôi mắt to tròn lại sáng.
Quay đầu hỏi, “Nhà gỗ trong núi có thể ở được bao nhiêu người?”
Chí Dũng nói, “Ở đủ được cả, lão đệ sẽ không phải muốn dẫn theo cả đám nhỏ đó chứ, vào núi cũng đâu phải chơi đùa gì, đám nhỏ đi giữa chừng chắc đều muốn rút lui có trật tự đó. Chúng ta phải đến nơi rất xa.”
Khúc Phàm liếc mắt nhìn mấy đứa, “Ngày mai Miu Miu với Nữu Nữu ở nhà, mấy đứa còn lại cùng đi đi.” Nói xong cười cười, nói với mấy anh em, “Đám nhóc này đều khỏe lắm, trước đó cũng hay ra ngoài chơi, cũng có kinh nghiệm dã ngoại, để chúng đi trải nghiệm chút cũng được.”
Mấy người Chí Cương lại khuyên vài câu, cũng vẫn không thay đổi ý kiến. Mấy đứa nhỏ đều rất vui, Nữu Nữu vì có hai người bạn là chị gái cũng không quá muốn đi, mà Miu Miu có chút ủ rũ, buổi tối, Thước Nhạc thầm đáp ứng với Miu Miu vài điều kiện nho nhỏ, ký điều ước coi như an ủi thằng bé. Dù sao Miu Miu còn nhỏ, mang theo nó thì quá kỳ lạ, thực tế, Phi Phi cũng có hơi nhỏ, nhưng nếu không dẫn nó theo, nó sẽ chọc phá ghê luôn.
Buổi tối họ chuẩn bị xong, Thước Nhạc và Khúc Phàm đều trang bị chút đồ dã ngoại, đám nhỏ cũng có một cái túi ngủ nhỏ, trong đó có vài bộ quần áo. Chí Cương thấy thì cũng chỉ nói chúng chuẩn bị đầy đủ, cũng nhắc chúng đừng nghịch quá.
Vừa đi vào núi được một đoạn thì đường đã trở nên hoang dại, hiện tại rất nhiều lá cây đã rơi xuống, trải thành một tầng dày, chờ khi tiến vào rừng còn hơi khó đi, mấy anh em còn muốn nếu đám trẻ không đi được thì sẽ cõng nữa, thường vào núi nên rất khỏe mạnh cũng không ngại ngần gì, hôm qua sở dĩ không quá cố chấp cũng chỉ vì muốn để đám nhỏ chơi vui vẻ chút, lại không ngờ đám nhỏ này đi lại thoải mái như vậy. Không nói đến đứa lớn, cho dù Phi Phi nhỏ tuổi nhất kia, dọc đường đi rất hoạt bát, có vẻ như chẳng tốn chút sức lực nào, sau gáy chẳng có lấy một giọt mồ hôi nữa. Đi bảy tám km vẫn như vậy cũng dần yên lòng.
Rừng nơi này khác với phía Nam, rừng phương Nam ẩm ướt, có rất nhiều lá cây thối nát vì ẩm ướt trên bùn đất, cây cối dày đặc, che kín cả trời đất. Nơi này lại khác, cây cối chủ yếu là tùng dương, thân cây thẳng tắp, sau khi những tán lá rụng xuống, nhìn rất thoải mái.
Đoàn người đi hơn mười km, đi đến cánh rừng bạch hoa, ở trong rừng có một con suối, bọn họ chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây, ăn qua loa. Đám nhỏ không ngờ lại không từ bỏ, bọn họ đi nhanh hơn so với dự kiến.
“Mấy tên nhóc nhà mấy cậu giỏi thật đó, suốt đường đi bọn anh dốc cạn cả sức lực mà chúng nó còn chưa thấy mệt nữa.”
“Có thể bởi thường xuyên luyện tập.” Hai anh em Chí Dũng ngồi trên một cọc gỗ, nhìn đám nhóc vẫn khỏe mạnh kia mà cảm thán. Mấy đứa nhỏ trong thành này so ra còn khỏe hơn đám trẻ ở nông thôn nữa.