*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có lẽ rất hiếm khi có người vào làng, trong ngoài phòng đều có rất nhiều người, bị người ta vây xem ăn xong bữa cơm dân dã, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng không nghịch ngợm như bình thường, có lẽ tại lần đầu gặp được chủ nhà nhiệt tình như vậy.
Ăn xong cơm tối cũng đã đến chín giờ, ở nông thôn đi ngủ sớm, bên chú hai cũng sắp xếp chỗ ngủ cho cả nhà họ, nơi ở là phòng cưới của con chú cùng con dâu ở sân sau, đôi này mới cưới đầu năm, giờ cũng chưa đầy một năm. Ba gian nhà ngói phía sau có hai gian là phòng ngủ, gian phía tây đặt hai chiếc kháng lớn ở phía nam và phía bắc, rất lớn, mỗi chiếc đủ cho sáu, bảy người ngủ, cả nhà họ vừa vặn ở đây một gian. Nhà ở vùng Đông Bắc đều như vậy, họ cũng không cần lo nghĩ gì.
Thước Nhạc và Khúc Phàm cùng Nữu Nữu, Tiếu Tiếu, Phi Phi, Miu Miu ngủ ở chiếc kháng phía Nam, còn mấy người ba Khúc ngủ ở kháng phía Bắc.
“Cháu lớn này, chăn đệm đều được em dâu với thím cháu làm mới lại, tuy rằng là đồ cũ nhưng cũng rất sạch sẽ, đã sớm nghe nói các cháu sẽ đến, mỗi ngày đều mang ra ngoài phơi đó. Điều kiện chỗ chúng ta không bì được với trong thành phố, cháu xem, nơi này đều ngủ trên kháng, có thể các cháu sẽ không quen, nếu có vấn đề gì cứ nói với chú và thím cháu, đều là người nhà cả, đừng khách sáo.” Lục tử vào phòng phía tây, thấy Thước Nhạc ngồi trên kháng giúp thằng nhỏ nhất cởϊ qυầи áo, cười nói. Chú tuy rằng là dân quê, nhưng trước kia từng sống trong thành phố nên biết, nhưng chú cũng nhận ra, anh tư kia rất có của, không nói chuyện người ta có bao tiền, nhìn đám trẻ mà xem, được nuôi dạy rất tốt. Thằng lớn và thằng hai mà anh tư giới thiệu lớn lên giống anh tư như đúc thì không nói, mà thằng thứ ba kia cho dù tên hay tướng mạo đều chẳng giống người nhà họ Khúc chút nào cả, không chừng là nhận nuôi gì đó. Nhưng chú cũng nhận ra thằng thứ ba nhà anh tư cũng rất bất phàm, chỉ riêng tối nay thôi cũng biết được địa vị của thằng ba này không giống những người khác trong nhà. Hơn nữa, người ta kia nhìn rất sạch sẽ, nhìn thì biết ngay là người tỉ mỉ.
Thước Nhạc giúp Miu Miu thay quần áo ngủ, nghe thấy lời chú sáu, cười nói, “Chú sáu, chú đừng lo quá, nơi này rất tốt, nhà cháu cũng có kháng, cũng ngủ quen rồi. Cả nhà cháu đều đến gây thêm phiền cho các chú rồi.”
Chú sáu nghe vậy rất vui, “Vậy sao, nhà mấy đứa cũng có kháng, Yến Kinh chẳng phải đều toàn nhà cao tầng sao, à, đúng ha, nhà mấy đứa là tứ hợp viện rồi. Ha ha… vậy thì tốt.”
“Sáu này, có dịp tới nhà anh chơi, đến lúc đó dẫn chú dạo quanh Yến Kinh.” Ba Khúc bước từ ngoài vào, nghe chú sáu nói thì tiếp lời.
“Có dịp sẽ đi.” Trong lòng chú sáu hơi cảm khái, anh tư này quả rất tài giỏi đó, tứ hợp viện cũng đâu có rẻ gì đâu.
Chú sáu nói một lúc rồi về phòng. Trong phòng cũng chỉ còn lại người nhà họ.
“Ba ba, con ôm ba ngủ nha.” Phi Phi thay quần áo ngủ xong, lăn một vòng trên kháng, chạy tới cạnh Thước Nhạc nói.
“Con cũng vậy.” Nữu Nữu quyệt miệng nhỏ, mặc chiếc váy ngủ nho nhỏ, lập tức ngồi vào lòng Thước Nhạc. Cô nhóc này, đừng nghĩ là yêu, nhưng cũng chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường, tính cách hơi ngốc, có khi có chút nghịch ngợm, điều duy nhất khiến Thước Nhạc buồn phiền là cô nhóc này mỗi ngày đều ăn rất nhiều, thịt trên người sắp thắng cả Phi Phi rồi. Hai đứa thoạt nhìn bằng tuổi, cao xấp xỉ mà giờ cả cân nặng cũng xấp xỉ luôn rồi. Thước Nhạc cảm thấy lạ là vẻ ngoài của Nữu Nữu thế mà lại giống hệt Phi Phi, giờ vừa nhìn hai đứa tựa như long phượng thai* vậy đó.
*long phượng thai: song sinh khác trứngThước Nhạc ôm Nữu Nữu, “Ai u, ba nói nè con gái, ba ba con đây sắp không ôm nổi con nữa rồi đó.”
“Nữu Nữu không mập, Nữu Nữu nhẹ hơn Phi Phi 2 cân lận đó.” Nữu Nữu nhăn mũi nhỏ của bé, vết bớt trên mặt càng thêm tươi sáng.
“Phi Phi cũng không mập.”
“Rồi rồi, hai đứa không mập.” Dù sao chờ đến lúc hai đứa tu luyện cơ thể sẽ tự động loại bỏ lượng mỡ thừa trong cơ thể, cậu cũng không cần lo lắng. Trẻ con béo chút cũng tốt, Tiếu Tiếu nhà họ có hơi gầy. Nghĩ vậy liền nhìn thoáng qua, Tiếu Tiếu đã nằm ngủ ngay ngắn.
“Được rồi, hai đưa mau tự về chỗ mình đi, hôm nay ba ba ngủ đầu giường gần lò sưởi, không ôm đứa nào hết.” Khúc Phàm vỗ vỗ mông Phi Phi, lay qua bên cạnh, hơi dùng sức đẩy, thằng nhóc quay tròn tựa như bánh xe đi đến cạnh Tiếu Tiếu, lại ôm Nữu Nữu từ lòng Thước Nhạc ra, nghĩ thầm con gái mình sao mà béo vậy, sắp thành bé mập luôn rồi.
“Lão ba…” Phi Phi quyệt miệng, kháng nghị.
“Ngủ đi, không mai không còn sức mà ra ngoài đâu.”
Vừa nghe vậy, Phi Phi không nói nữa nhưng vẫn chạy đến trước mặt Thước Nhạc hôn chúc ngủ ngon.
Tuy là chăn cũ nhưng được giặt sạch sẽ mang theo mùi nắng dễ chịu. Dường như việc cả nhà ở chung trong một căn phòng là trải nghiệm hoàn toàn mới lạ, nhưng bởi vì ban ngày chạy xe lâu như vậy nên mọi người đều mệt mỏi, đã sớm tiến vào mộng đẹp. Chỉ có Thước Nhạc ngủ không quá sau, sự thật là trong phòng không có WC, nhà chú sáu đặt chiếc bô nhỏ ở cửa nhưng đám nhỏ cũng xấu hổ nên không dùng, cho nên đến khi đám nhỏ đi tiểu đêm, Thước Nhạc liền đưa chúng vào nhà vệ sinh trong không gian. Không gian vốn còn có tác dụng tự động làm sạch, những thứ như phân đều tự động phân giải, hơn nữa Thước Nhạc còn xây một lò đốt, những vật dơ bẩn đều thông qua ống dẫn chảy tới nơi đó, sau đó được trận thiên hỏa đốt cháy hết, rất tiện nghi.
Cậu vốn cũng muốn đưa người nhà vào không gian nghỉ ngơi, nhưng họ đang ở ngoài, vẫn nên cẩn thận mới tốt.
***
Ngày hôm sau, Thước Nhạc từ rất sớm đã nghe thấy tiếng động, nhìn đồng hồ, đã năm rưỡi, Thước Nhạc ngồi dậy, Khúc Phàm cũng tỉnh, “Nằm thêm chút đi.”
“Không được. Nhà chú ấy dậy sớm thật.”
Thay quần áo, cùng Khúc Phàm ra ngoài.
“Hôm qua ngủ sao? Bọn anh đánh thức hai đứa hả?” Chí Cương đang đun nước.
“Đâu có đâu, ngủ ngon lắm ạ.” Khúc Phàm cười cười.
“Nước ấm rồi đó, hai đứa rửa mặt đi. Lát nữa ăn sáng xong đi dạo quanh nhà, không khí chỗ bọn anh rất trong lành.”
Chí Cương lấy chiếc chậu tráng men* qua, bên trên in chữ hỉ đỏ thẫm, hắn được mua khi kết hôn. Vẫn còn rất mới, tráng tráng, rót nước ấm vào. “Bọn anh đều dùng nước giếng thôi, đừng thấy giờ còn chưa tới tháng mười, nhưng nước đã lạnh lắm rồi.”
*chậu tráng men: là loại chậu ông bà ngày xưa vẫn dùng ấy, rất nặng, làm bằng đồng gì đó rồi tráng lớp men bên ngoài, trông sạch sẽ, bóng loáng, hồi nhỏ cũng từng thấy qua mà giờ quên quên rồi“Ồ, hôm qua đến bọn em cũng không thấy giếng.”
“À, nhà anh có đào giếng khoan, dùng điện bơm nước lên, tiện lắm. Cậu xem đường ống kia kìa. Giếng ở sân này không ngon, không ngọt như giếng ở sân trước, nước giếng chỗ cha anh đào sâu, nhưng lúc lấy nước cũng rất mất công đó.”
Vừa nói chuyện, Thước Nhạc vừa rửa mặt, dù sao cũng không như ở nhà, cứ đơn giản hết mức đi. Nhưng nghe Chí Cương nói vậy lại thấy người trong làng rất thuần phác. Năm đó, nhà ba Khúc rất nghèo, nhà nào cũng không nuôi nổi, ai cũng không hơn ai.
Sáng ăn cơm ở sân trước, vợ Chí Cương đã sớm nấu với mẹ chồng, Chí Cường ở sân sau nấu cám cho lợn, cả vại cám lớn lại thêm thức ăn gia súc khiến trong bếp nóng hôi hổi. Nhà họ có ba khi bếp, phía bắc hai gian, phía nam phòng phía tây có một gian nữa, cùng dùng để đốt kháng mùa đông. Thước Nhạc và Khúc Phàm đứng ở gian nhà chính nói chuyện với Chí Cương.
Đến hơn sáu giờ, mọi người trong phòng thức dậy. Bởi mùa đông ở nhà cũng ngủ kháng, mọi người cũng chẳng lạ gì, cả đêm ngủ rất ngon, đám nhỏ cũng tự lập, không để Thước Nhạc bận tâm, từng đứa tự giác rửa mặt mặc quần áo, nhìn thấy ông nội và bác cả ngồi bên cạnh, cảm thấy rất mới mẻ.
Dùng bữa sáng ở tiền viện, ba Khúc và Khúc Bình còn thêm cả Khúc Phàm lên núi, đi xem phần mộ tổ tiên, vừa nghiên cứu về địa điểm thiên phần, đây cũng không phải chuyện đơn giản. Việc bái tế này sau khi chọn xong thiên phần mới rời đi. Bọn nhỏ cũng khỏi đi theo lăn lộn.
Buổi sáng, chú sáu đi theo, Chí Cương liền ở lại với đám nhỏ và Thước Nhạc. Giờ đang đúng mùa gặt lúa, nhà nhà đều bận rộn, Thước Nhạc cũng không trì hoãn công việc của nhà họ, đám nhỏ cũng chưa từng thấy cảnh gặt lúa, Thước Nhạc liền đề nghị cả nhà đều ra ruộng lúa.
Đến lúc thực sự đến ruộng liền thấy mảnh ruộng lúa vàng ươm ấy, bởi vì có nước sông, trong làng có không ít ruộng vừa được phân cho mấy năm nay, mỗi nhà mỗi người đều có hai mươi mẫu đất, nhân khẩu trong nhà dù nhiều thì đất còn nhiều hơn, mảnh đất bên này vẫn còn hoang vắng, nhưng dù có nhiều đến đâu mà thiếu nước cũng chẳng làm được gì.
Làng họ thiếu người, khi thu gặt cũng dùng máy móc, ngược lại tiết kiệm được nhân công, nhưng cũng có vài nơi vẫn cần người tự tay gặt.
Bọn nhỏ lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ đi theo Chí Cương tới nửa mẫu ruộng nhà bọn họ, đây là một mảnh ruộng lúa không chính quy, cần họ tự gặt.
“Chú nhỏ ơi, cháu muốn thử, được không ạ?” Gia Gia thấy họ cầm liềm xoẹt xoẹt, mắt đám nhỏ đều sáng chói, cảm thấy quá thú vị luôn. Mấy đứa khác cũng rất muốn thử xem.
Thước Nhạc nhíu mày, “Không được, cháu đâu biết dùng liềm, làm mình bị thương thì nguy lắm.”
Chí Cương nghe thấy cuộc trò chuyện của hai chú cháu, cũng cười, “Bé con à, đừng nhìn cắt lúa dễ như vậy, kỳ thật nếu làm thật thì khó lắm đó.”
Gia Gia còn muốn nói gì, Quả Quả kéo nó lại, khẽ nói, “Nếu em muốn còn sợ không có cơ hội sao, đừng xuống làm phiền họ mà.”
Mọi người nghĩ cũng thấy nếu muốn thử thì vào không gian cũng được.
Thước Nhạc thấy Chí Cương đã đi xa, “Mấy ngày nay các con có thể quan sát cảnh tượng thu hoạch, đợi lúc nào về viết tổng kết. Còn có chuyện gặt lúa làm ra sao nữa, chờ lúc về ba cho các con thực tiễn, thử xem mấy ngày này các con học hỏi được những gì.”
Thước Nhạc vừa dứt lời, Kỳ Kỳ, Phi Phi và Tiếu Tiếu đều đưa mắt nhìn Gia Gia, giống như đang nói, “Đều tại anh gây họa đó…”. Gia Gia làm vẻ mặt vô tội nhích dần về phía Thước Nhạc.
Bọn họ đang đứng trên bờ ruộng lúa, có thể thấy rõ, dù sao nơi này ít dân, cho nên mọi người đều cách nhau rất xa thu gặt, không ít người nhìn về phía họ.
“Mấy đứa có quan hệ ra sao với anh tư thế?” Thước Nhạc đang ngẫm xem có xuống thể nghiệm chút không thì nghe thanh âm phụ nữ phía sau cậu vang lên.