Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 135

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một người có xinh đẹp hay không là dựa trên khí chất cùng thần thái, những chàng trai, cô gái trong giới nghệ sĩ đều có bề ngoài rất tốt, dưới cùng tiêu chuẩn ấy, khí chất thần thái lại càng quan trọng. Phí Dương trong số những ngôi sao điện ảnh cũng không phải đẹp trai nhất, nhưng y cũng có những đặc trưng của riêng mình, thần thái rất tốt, khi khắc họa một nhân vật nào đó thì càng thêm sinh động, hơn nữa bề ngoài rất đẹp, rất được yêu thích.

Gấm Ngọc vốn vô cùng mềm mại, trơn mịn, mặc trên người tựa như lớp da thứ hai, nhưng nó lại quá bay bổng, làm váy cho con gái thì đẹp nhưng làm thành áo lại không đẹp. Quần áo của Phí Dương dựa theo hình thức của các vị thần Hy Lạp, mang theo cảm giác như trường bào, hai bên sườn khoét rộng, bên trong mặc quần dài với cùng chất liệu, từ trên xuống dưới cũng chỉ nơi cổ áo và tay áo có chút trang sức hình dáng đơn giản tạo thành cảm giác phiêu dật. Tuy rằng quần áo rộng thùng thình nhưng bởi vì chất liệu tạo thành mà vô cùng ôm người, lộ ra thân hình hoàn mỹ của Phí Dương.

Mà càng khiến mọi người chú ý là, dường như có một tầng sáng mơ hồ ánh lên trên làn da y, khiến cho y có chút hư ảo, khí chất cơ thể cũng càng được khắc họa rõ ràng, có cảm giác của thầnthánh. Mà càng hiếm có là bộ dáng như vậy không khiến y có vẻ nữ tính mà càng thể hiện ra mị lực nam tính.

Phí Dương là một ngôi sao nổi tiếng, dung mạo của y đã quen thuộc với mọi người, nhưng y của hiện tại hoàn toàn đánh vỡ hình tượng trong lòng mọi người. Thước Nhạc đeo chiếc kính mắt gọng vàng nên nhìn có vẻ khoảng đôi mươi, ngày đó kính mắt mua được vì chuyện ám sát mà không tìm được, Thước Nhạc lại mua thêm một đôi. Hiệu quả của cặp kính này rất tốt, ít nhất khiến cho cậu có vẻ tương ứng với tuổi thật của mình hơn nhiều. Quả Quả mặc quần bò áo T-shirt đơn giản, bản thân cậu cũng vốn là thiếu niên, không trang điểm quá nhiều. Hai người cầm danh sách đề cử ở hội trường, vừa xem vừa thảo luận, thường thường quan sát những người đang bước vào bàn. Vị trí của họ hơi gần phía trước, thuộc đoàn phim của Phí Dương, giải thưởng điện ảnh này có rất nhiều, tiếc rằng diễn viên chính và đạo diễn ở ngay trước mắt, họ cũng không thể ngồi cùng Phí Dương được.

Lại nói, người nhà họ không xem tivi mấy, cũng không hiểu rõ về giới giải trí mấy, hai người cũng rất hứng thú với những ngôi sao ở đây. Nhất là lúc rảnh rỗi Phí Dương cũng nói một chút chuyện bát quái trong giới giải trí, cũng bị vun đắp chút ít.

Thừa Minh Hoán vừa bước vào hội trường được một lúc, đã bị người trẻ tuổi kia hấp dẫn, anh là đạo diễn mới, tuổi trẻ tài cao lại đẹp trai, trong giới nghệ sĩ cũng là kẻ làm nên mưa gió. Bộ phim điện ảnh quay năm nay “Đóa hoa của chúng ta” cũng đạt giải thưởng bộ phim tiếng nước ngoài hay nhất ở Cannes, cũng gây xôn xao trong nước, nổi tiếng có một không hai.

Với tư cách đạo diễn, Thừa Minh Hoán có được đôi mắt phát hiện cái đẹp, mà người thanh niên kia, tuy rằng đã đeo kính che đi bộ mặt thật sự của cậu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc thưởng thức của anh.

‘Nhân vật chính của mình là đây’

Lễ trao giải bắt đầu, Thước Nhạc và Quả Quả đã thấy Phí Dương, cũng không có cảm giác gì, có điều hạ quyết tâm, sau này nhất định sẽ không dùng Gấm Ngọc làm quần áo mặc bên ngoài, rất chói mắt. Chắc chắn sau khi lễ trao giải kết thúc, Phí Dương sẽ bị người đến hỏi chuyện quần áo làm phiền chết.

Cũng không khác những lần trao giải trước, nhưng không khí ở hiện trường lại khác xa, rất mới mẻ với hai người họ.

“Ba ba, ba nói chú Phí Dương có thể đoạt giải không.”

“Hẳn được thôi. Trong số những người được đề cử thì chú Phí Dương của con có ưu thế rất lớn.”

“À, ha ha, chú Phí Dương trong phim xấu quá đi.” Quả Quả nhìn tập ảnh, khoái vô cùng.

Thước Nhạc cũng cười, “Đây gọi là hy sinh vì nghệ thuật.” Mấy bộ phim Phí Dương diễn cậu hầu như đều xem qua, diễn xuất của y rất tốt, có đôi khi khiến cậu quên đi người mà cậu vẫn quen thuộc kia. Xây dựng hình tượng rất thành công.

Thực tế, lần này cơ hội Phí Dương đoạt giải rất cao.

Phí Dương có hơi kích động, đứng trên sân khấu, cầm cúp nhìn xuống những gương mặt quen hoặc không quen bên dưới, không nhịn được hơi ướt mắt, “Mười năm trước, tôi bước vào giới giải trí, trải qua biết bao sóng gió, hôm nay đã có được sự công nhận, tôi cũng đã muốn rời khỏi. Đây coi như tự cho mình một dấu chấm kết thúc. Ở đây, xin cảm ơn những người luôn ủng hộ, trân trọng tôi trong suốt mười năm qua, sự cổ vũ của mọi người giúp tôi đi tới được ngày hôm nay. Cảm ơn người nhà, bằng hữu của tôi, mọi người chính là cội nguồn sức mạnh của tôi. Cảm ơn người tôi yêu, em yêu anh. Cảm ơn.” Phí Dương nói xong cúi đầu đi xuống sân khấu.

Những lời này mang theo âm điệu run run, khiến toàn hội trường lặng ngắt, mọi người dường như không hiểu được lời Phí Dương nói, rời khỏi, ý chỉ rời khỏi giới giải trí sao?

MC dường như cũng bị đoạn cảm nghĩ này khó xử, cũng may hắn rất nhanh khôi phục, khiến dạ tiệc thuận lợi tiến hành, nhưng những âm thanh thảo luận bên dưới chưa từng ngừng lại.

Lễ trao giải này hoàn toàn là lễ trao giải của mình Phí Dương, ngày hôm sao, trên khắp các mặt báo, các kênh giải trí đều đưa tin Phí Dương lên trang nhất, cho dù là vẻ kinh diễm trên thảm đỏ hay cảm nghĩ lúc nhận giải đều khiến giới truyền thông điên cuồng. Trong ngõ nhỏ có không ít phóng viên ngồi rình, tứ hợp viện bị đa số phóng viên chú ý. May mắn những phóng viên này chỉ quanh quẩn bên phía ngõ tắt, cửa lớn bên này không mấy ai chú ý tới, cũng không ảnh hưởng quá lớn đến sinh hoạt của mọi người.

Mà thời khắc này, Phí Dương với Khúc Bình đang ở biệt thự Khúc gia, trải qua thế giới hai người~~
« Chương TrướcChương Tiếp »