Chương 121: Bảo vệ cửa mới

Thứ sáu, Thước Nhạc vào không gian, thời gian đi Lĩnh Nam đã định với Khúc Phàm là ngày mai, hôm nay, cậu chuẩn bị lấy mấy tài nguyên trong không gian làm chút đồ dùng để làm thức ăn cho gia đình.

Rau thường ăn ngắt một ít để vào trong hầm đã khắc trận pháp, đậy kín nắp lại để thím Ngô trông coi. Đồ sứ cũng có thể khắc trận pháp, có điều không hiệu quả như ngọc, nhưng như vậy đặt rau vào cũng có thể bảo quản tươi ngon trong nửa năm, hơn nữa linh khí trong đó cũng không bị xói mòn. Biện pháp này là cậu tự mày mò ra được, hơn nữa cũng đã được thí nghiệm, vì thế cậu mua khá nhiều gốm Cảnh Đức. Lúc trước khi đưa danh sách đồ cho anh Béo cũng liệt kê vào, sau cũng đưa ra yêu cầu để lò nung làm, tuy rằng hơi đắt nhưng rất phù hợp với yêu cầu của Thước Nhạc. Các loại chum, chậu… cần gì cũng có. Giờ một nhà kho trong không gian đã đặt đầy những thứ này. Thước Nhạc chỉ chứa ba chum, từng này cũng đủ cho người nhà ăn một tháng. Lại nói, phía bên nhà cha mẹ cũng trồng chút rau, tuy không tốt như trong không gian nhưng cũng khá ngon.

Trứng gà, trứng vịt, trứng ngan… cũng lấy đầy một chum, nghĩ tới số trứng gà trứng vịt muối lần trước cũng không còn dư bao nhiêu, Thước Nhạc lại đếm thêm một nghìn quả trứng nữa, đặt vào chum chuyên dụng để muối trứng. Tuy rằng ăn nhiều đồ mặn không tốt cho sức khỏe, nhưng những nông sản trong không gian thật sự quá ngon, mọi người đều thích ăn cùng cháo vào buổi sáng. Nhìn cả phòng đều là trứng, cậu thở phào, đây đều là trứng không được thụ tinh, không thể nở ra gà con, vịt con. Trước đó, cậu đã phát hiện có thể khống chế gà, vịt… đẻ trứng, trứng nhiều nhất cũng chỉ có thể dưỡng trong cơ thể bảy ngày, thời gian càng dài, mùi vị cùng dinh dưỡng của trứng càng cao. Có lẽ, việc này có liên quan tới việc chúng nó hấp thu được nhiều linh khí trong không gian, cũng bởi vậy, Thước Nhạc luôn khống chế số lượng gia cầm được sinh ra cùng với thời gian ủ trứng. Nhưng chỉ như vậy, họ cũng không thể ăn hết toàn bộ, cũng tích dần thành cả phòng lớn, nếu không phải trứng quá ngon, Thước Nhạc cũng muốn mang bán bớt.

Nhiều năm như vậy, Thước Nhạc tuy kìm hãm số lượng gia cầm, nhưng chúng nó vẫn sinh sản thành số lượng lớn, hiện tại cậu đã muốn nuôi thả gia cầm ở sườn núi bên sông. Gà, ngan, vịt đời đầu và đời thứ hai cũng không còn lại bao nhiêu, tính ra cũng chỉ hơn trăm con, còn lại đều là số được sinh sản sau này. Hơn nữa, thông qua quan sát, Thước Nhạc thấy cũng chỉ có trăm con này có trí tuệ cao, cũng chấp hành tốt mệnh lệnh của cậu, đợi sau khi có được truyền thừa, Thước Nhạc càng phát hiện, trong số trăm con gia cầm này thế mà có mười bảy con có được linh thức, cũng biểu hiện ra có tư duy hình thức con người, thông qua kiểm tra cẩn thận, mười bảy con này thế nhưng đều là thế hệ gia cầm đầu tiên, cũng có thể nói, mười bảy con này đều được mang từ bên ngoài vào. Loại tình huống này khiến Thước Nhạc có chút nghi hoặc. Về lý thuyết, những thế hệ sau sinh ra hẳn là tốt hơn mua từ ngoài về, nhưng dù là gà, vịt hay cá đều là thế hệ đầu tiến hóa nhanh hơn các thế hệ sau, điều này cũng đúng với thực vật. Chỉ có những mầm giống lấy từ bên ngoài vào mới có thể phát triển có được linh thức, những cây cối trong không gian hoàn toàn không giống. Có lẽ, thế giới trong không gian còn thiếu điều gì đó so với bên ngoài mới tạo thành kết quả như vậy. Mấy con vật đưa từ Châu Phi vào trước đó cũng tiến hóa rất nhanh, cơ bản đã tiến vào hàng ngũ tu hành.

Hiện tại, số lượng gia cầm trong không gian đã đạt tới mấy vạn con, Thước Nhạc muốn đem phân bớt vào các khu rừng, chỉ để lại ba nghìn con ở lại bên cạnh sông do hơn trăm con kia trông giữ. Hơn trăm con này có được trí tuệ nhưng chúng nó cũng chỉ so với đám gia cầm còn lại thông minh hơn chứ không thoát ly khỏi hàng ngũ, mà mười bảy con kia lại hoàn toàn có được ý thức của mình, hiểu được việc tự hỏi, có thể vận dụng trí tuệ, như vậy mới chính thức khai trí trở thành yêu tộc, chỉ là đối với chúng nó, con đường phải đi còn rất dài.

Thước Nhạc nghĩ cậu không ở nhà thì cũng không có người trông khu nhà bên này, ban ngày mọi người đều đi làm, cha mẹ cũng ở khu nhà của mình, cũng không sợ có trộm ghé thăm, mà sợ có người quen tới cũng không ai biết. Vậy nên mang mấy đại ngỗng ra ngoài giữ nhà, cũng không cần phải thuê bảo vệ cửa.

Vốn nhiệm vụ này nên giao cho nhóm cún, nhưng khi cậu thấy đám cún chạy điên loạn trên thảo nguyên, Thước Nhạc từ bỏ biện pháp này. Lúc trước đám cún cậu mua đa số đều đã sinh ra linh thức, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, cả đám đã phát triển theo hướng béo ục béo ịch, một đám hung mãnh. Lúc trước cậu thả thỏ nuôi trên thảo nguyên, kết quả khiến thỏ lan tràn, sau đó thì cũng thả luôn đám cún ra ngoài. Không ngờ đám cún đó đều phát triển theo hướng hung dữ như sói. Còn đám còn lại không sinh ra linh thức, Thước Nhạc cũng không muốn đặt ở cửa, đi từ cửa lớn đến không phải bạn bè cũng chẳng phải người có ác ý, nếu làm vậy sợ sẽ không tốt.

Đám cún này cũng vô cùng hung mãnh, chuyên môn kén ăn, kết quả thỏ trong không gian không có mấy, cũng chỉ có hai con sinh ra linh thức, vừa lúc lại có một đực một cái, Thước Nhạc đưa chúng về, để chúng sống bên cạnh hồ nước. Hiện tại xem ra yêu tộc nhà họ ngày càng nhiều, Lam Tử với Kim Cương thân làm sư huynh cũng rất có trách nhiệm, ít nhất hiện tại Thước Nhạc thấy đám yêu tu mới nhà họ rất nhanh sẽ được sinh ra, tiến vào trang thái hóa yêu. Khi đó, chúng nó mới được coi là ổn định, giống như những người Trúc Cơ thành công vậy. Dù cho có được linh thức bao lâu đi chăng nữa, chỉ có khi hóa yêu mới chính thức đi vào hàng ngũ tu yêu. Chính thức như vậy, đối xử với những gia cầm có linh thức đó, Thước Nhạc cũng không coi chúng nó như đồ đệ, tất cả còn phải chờ hóa yêu thành công rồi mới nói tiếp được.

Mười bảy con gia cầm có bảy con ngỗng, trong đó ngỗng sinh ra linh thức sớm nhất gọi là Đại Bạch Nga, giờ nó cũng là thủ lĩnh của đám ngống này. Hiện tại con ngỗng lớn này cũng chỉ cao hơn một mét, trán ngỗng cao cao lồi lên, rất rộng, màu kim hồng sáng bóng, nhìn tựa như đeo một chiếc kim quan trên đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng uy phong. Mấy con ngỗng còn lại cũng rất tốt, tuy rằng thấp hơn nó một chút, nhưng khác biệt, có đặc điểm riêng. Trong đó có một con thấp nhất, đương nhiên đây chỉ là so với mấy con còn lại thôi, chân nó xòe rộng như chiếc quạt hương bồ*, vô cùng lớn. Có một lần Thước Nhạc thấy nó dạy dỗ một con ngỗng không nghe lời thì cũng không dùng miệng mà nâng thẳng cái chân kia lên đánh qua, rất mạnh, thế mà khiến cho con ngỗng không nghe lời kia bay ra tận hai mét, có thể thấy có bao nhiêu mạnh. Thước Nhạc liền đặt tên cho cô nhóc này là Thanh Ba, đó là một con ngỗng cái.

*quạt hương bồ:bạn nào có xem serie phim về Tế Công thì biết rồi đó, cái quạt mà Tế Công chuyên dùng để đập người ấy

Bảy con ngỗng này mỗi con mỗi đặc sắc riêng, Thước Nhạc đều đặt tên cho chúng, cái tên Đại Bạch từa tựa như Bạch Mãng của Kỳ Kỳ, Thước Nhạc đổi tên nó thành Tuyết Quan, cũng bởi vì toàn thân nó màu tuyết trắng, còn lại thì chiếc trán cao rộng, còn lại, một con mang lông cánh màu đỏ tên là Xích Vũ, một con cánh màu đen gọi Mặc Vũ, một con trên phần đùi mang chiếc bớt màu đen gọi Đại Văn, đây cũng là một con ngỗng cái. Còn có một con ngỗng cái có chân màu vàng óng ánh gọi Kim Túc, con cuối cùng cũng là con ngỗng đực mà Thước Nhạc thích nhất, cũng là con xinh đẹp nhất trong đám ngỗng. Thân thể cao ngất ngưỡng, không cường tráng như Tuyết Quan, lại càng thêm thon dài, tựa như mang theo một chút khí khái, một chút cao quý, rất ít khi nghe thấy nó kêu, bước đi tựa như bá chủ đang tuần tra lãnh thổ của mình, không có cái trán cao như Tuyết Quan, khí phách vương giả được toát ra từ khung, lộ ra cao quý. Thực tế, kỳ lạ nhất là trên lưng, dưới cánh của nó nở rộ một đóa mẫu đơn, phần lông ngỗng đó rất đặc biệt, tựa như mẫu đơn nở rộ, hơn nữa màu sắc cũng thiên về màu tối, đối lập với màu lông trắng, rất nổi bật. Đây vẫn do bọn nhỏ phát hiện ra, sau đó Thước Nhạc đặc biệt quan sát, con ngỗng này rất thích bơi lội men theo bờ sông bên kia, sau đó, từ từ đi đến vườn hoa mẫu đơn, thường thường dạo vài vòng trong vườn mẫu đơn, sau đó chọn đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất ăn luôn. Không biết có phải vì ăn nhiều hoa mẫu đơn, đóa mẫu đơn trên lưng nó ngàng càng đậm màu, hiện tại còn có chút màu đỏ nhàn nhạt. Thật sự là một ngỗng lớn kỳ lạ mà xinh đẹp, Thước Nhạc đặt tên cho nó là Quốc Sắc.

Đi vào khu vực của ngỗng, Thước Nhạc nhìn đám ngỗng đang chơi đùa trong khu cỏ lau, một vài ngỗng thủ lĩnh đứng bên cạnh trông giữ. Trí tuệ quyết định địa vị, tuy nhiên, bảy con ngỗng đã sớm có được linh thức kia lại không ở đây, đối với ngỗng lớn đã có linh thức mà nói, chúng nó đã trở thành sinh vật cấp hai rồi.

Thước Nhạc đi vào khu lãnh địa của chúng nó, chính là một vùng khí hậu màu mỡ, ẩm ướt, vừa đi tới, bảy con ngỗng đã nhận ra, chạy tới bên cạnh Thước Nhạc. Đứng ngay trước mặt là Thanh Ba, nó là đứa hoạt bát nhất, cũng dễ nóng giận nhất trong mấy đứa, Thước Nhạc thường xuyên thấy nó dùng chân dạy dỗ đám ngỗng lớn không nghe lời này. Mấy đứa khác cũng không hề chậm, Xích Vũ rất thích nói, luôn ngạc ngạc không ngừng, Tuyết Quan bước đi rất nhàn nhã, rất ổn trọng, rất có phong độ của thủ lĩnh. Quốc Sắc không chút bất ngờ đi theo phía sau, thoạt nhìn cũng không quá nhiệt tình, nhưng Thước Nhạc có thể nhận ra trong mắt nó mang theo vui sướиɠ cùng thân cận.

“Ta sắp phải xa nhà một thời gian, cần mấy đứa giúp trông cửa, chuyển ra ngoài ở một thời gian thì thế nào?”

Nga nga —nga—mấy đứa thể hiện ý kiến của mình, ngoại trừ Tuyết Quan ổn trọng nhất không phát biểu gì, hiển nhiên, ngay cả Quốc Sắc cũng không muốn đi ra. Tuy rằng hai bên không cùng ngôn ngữ, nhưng bất ngờ là chúng nó biểu đạt điều gì cũng có thể khiến người khác hiểu được.

Thước Nhạc khẽ cười, “Mấy đứa cần ra bên ngoài trải nghiệm một chút cuộc sống sinh hoạt khác, vì sao trong không gian có nhiều sinh linh như vậy, Lam Tử với Kim Cương lại hóa yêu đầu tiên, ta nghĩ khả năng lớn là hai đứa nó thường xuyên sinh hoạt bên ngoài. Mấy đứa ngẫm lại xem, có phải vậy hay không, mấy đứa so với hai đứa kia còn vào đây sớm hơn đó.”

Nga—mấy ngỗng nghĩ nghĩ, đồng ý, nga nga—nga—nga—Quốc Sắc tuy rằng gật đầu đồng ý, nhưng lại đi tới cạnh Thước Nhạc nói điều kiện.

“Vậy đi, vườn mẫu đơn trong nhà cho phép mày ba ngày ăn một đóa, ăn nhiều không được, nhiều nhất ta cho mày dùng cánh hoa mẫu đơn làm ổ thì sao?”

Quốc Sắc cao ngạo gật đầu, xem như đồng ý.

Tốt lắm, sau này có bảy đứa, cũng không cần mời người ngoài đến trông cửa, cũng bớt đi vài chuyện, nhà họ quá nhiều bí mật, tri nhân tri diện bất tri tâm, hơn nữa nếu tùy tiện tìm người, chỉ sợ có mấy tên gián điệp trà trộn vào, vì vậy, Thước Nhạc sau khi bàn bạc với Khúc Phàm thì ngay cả giúp việc trước kia của Khúc gia là thím Lý cũng không dám dùng.

Rời khỏi không gian, Thước Nhạc dọn dẹp qua căn phòng tiền viện Đổ Tọa phòng mà ngày trước tiểu Hổ ở, để mấy đại ngỗng vào ở. Trên nền nhà chỉ trải những chiếc đệm bằng cỏ long tu, cây mây, tre, trúc, sau đó lại lát thêm một lớp lá tre, cỏ long tu, bên trên phóng những chiếc đệm bằng lông vịt. Chiếc đệm của Quốc Sắc bên kia cũng dùng cánh hoa mẫu đơn làm thành, mùi hương kia, thật sự gay mũi, còn mấy đứa không thích ở đây sẽ tự làm động ở bên cạnh. Thước Nhạc cũng không sợ chúng nó làm bẩn nhà mình, mấy đứa này một đứa so một đứa lại càng thêm thích sạch sẽ.

Chúng nó bình thường có thể đi dạo trong vườn, hồ nước nhỏ ở Đông viên đều là nước hồ trong không gian, có thể đến đó bơi lội, trong đó còn có cá cho chúng nó ăn. Nếu có người đến nhà cũng chỉ cần chạy qua xem, lớn giọng kêu lên để người ở viện phía đông chạy đến là được. Đương nhiên, chúng nó cũng có thể phán đoán một người là người tốt hay kẻ xấu, ít nhất, con người sẽ không đề phòng mấy con ngỗng. Nếu có ác ý sẽ không thể thoát khỏi miệng chúng nó. Thước Nhạc yêu cầu không được làm người khác bị thương, chỉ cần đuổi những người có vấn đề ra ngoài là được rồi, những chuyện khác sẽ có đám người chú Lâm giải quyết.